1) Phụ nữ thật lạ lùng, vừa cạn cợt như đĩa đèn, lại vừa thăm thẳm như đêm tối! Để cho cánh đàn ông khi thì được toạ hưởng ngồi mát ăn bát vàng, khi thì bị cuốn chìm vào đến không còn biết đầu cuối ở đâu mà ra!
2) Muốn rõ thực hư ra sao thì hãy đứng xa xa mới nhìn thấu đáo những tròn méo lồi lõm, chứ đứng nhập thẳng vào thì không khác gì như ngồi dưới chân đèn, để biến thành cái chân đèn thì đố biết được cây đèn sáng tối thế nào!
3) Tất cả đều được làm ra từ súng! Quyền lực và sức mạnh cũng đều từ nòng súng chui ra! Bây giờ súng không ở trong tay các người! Ta đã giật được súng khỏi tay các người. Rồi ta sẽ tước hết!
4) Nó đánh chắc là kín tiếng lắm! Phàm đã là quan chức thì anh nào cũng đáo để cả! Và nó đã trị nhau thì trị hiểm hơn dân thường nhiều.
5) Ở vùng quê này người con gái mang tên tục của mình ngắn lắm. Ngay từ hôm bước chân về nhà chồng, người ta đã quên mất tên cô rồi. Cô nép vào chồng và mang một phần cái tên của chồng. Rồi mang tên con, rồi mang tên cháu. Cứ thế, lần lần cô hoà tan vào, cô đánh mất mình đi trong chính những người ruột thịt của mình! Đến khi có ai gọi cái tên từ thủa lọt lòng, những người đàn bà còn sững cả ra, cứ như không phải gọi mình! Nhưng khi nghe những người máu mủ ruột rà kêu lên bằng cái tên tục, thì ngay những người đàn bà đù đờ nhất cũng hiểu là đấy không phải tiếng gọi vui! Một cái gì nghiêm trọng lắm đã đến!
6) Đâu phải có ăn có mặc là sướng. Có khi bữa rau bữa cháo vẫn sướng, mà có cơm ăn ba bữa, có quần chũng áo dài lại vẫn là khổ
7) Đảng thì có nhiều việc chỉ được biết trong phạm vi hẹp, còn dân thì bao giờ cũng thích chia vui cho cả làng cả chợ! Nếu thấy ít chưa đủ vui, thì họ suýt ra nhiều cho xôm trò! Bé xé ra to!
8) Hạt thóc, đồng tiền liền khúc ruột; để giữ nó, thì ngay những bà một chữ bẻ đôi không biết cũng nghĩ ra được lắm kê tàng hình!
9) Ờ phải, những người quen sống bằng âm mưu, thì không phải họ chỉ hành động vụng trộm, mà ngay cả lúc cái mưu thành rồi, họ chỉ dám mừng một cách lén lút mà thôi!
10) Khác với Mỵ Châu xưa, cho tới lúc nhận nhát gươm của vua cha, nàng Mỵ Châu hiền vẫn không mảy may nghi kỵ người yêu mình lại là tên phản bội. Còn các cô gái ngày nay họ đã khôn ngoan lắm rồi! Xin đừng thổi vào tai họ những tấm lòng vàng đá của các tiên nữ xưa. Này này các chàng trai thích mơ mộng! Anh muốn làm Trọng Thuỷ để hưởng cả mối tình và niềm tin của người yêu ư? Giàu trí tưởng tượng quá đấy? Không khéo chính họ lại dẫn anh lên đầu đài!
11) Hàng ngày đến đây Thủ có niềm vui thích thú là được nhấm nháp, được ngắm vuốt cái quyền lực của mình nó hiện ra qua những săn đón, cung phụng ở xung quanh, chứ Thủ đâu phải người đam mê ăn nhậu. Mà có khi nhấm nháp quyền lực nó còn râm ran thấm thía hơn cả ăn nhậu!
12) Thằng còng lưng làm ra thóc, mà lại méo mặt vì thóc. Thế là thằng còng buồn bực, chán làm, chán đất. Nông dân mà chán đất thì khác gì người sống bỗng dở chứng chán cơm! Khá gì người lích chán vũ khí, chán binh nghiệp. Người lính chán binh nghiệp thì dễ chiến bạn khi xung trận, còn nông dân chán đất thì quanh năm có thằng giặc đói ngồi chồm chỗm trong nhà!
13) Thái độ, cái điều tưởng đơn giản và nhỏ nhặt, nhưng nhiều anh đã bị mờ đời chỉ vì thái độ!
14) Dù là trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng cũng cấm chỉ hẹn hò thì thụt. Tiền và gái xem ra ít ai chê, nhưng người khôn thì chỉ thích ngầm và dùng ngầm thôi, chứ nếu anh dám nói toẹt ra là thích, thế là anh toi đời!
15) Được đưa tay cúi xuống nâng người khác, bao giờ cũng dễ chịu hơn rất nhiều là phải kiễng chân để xin một ân huệ
16) Rồi những người không ưa ông Hàm, không ưa họ mạc nhà này sẽ được dịp cười cợt khích bác cho bằng thích để hả lòng hả dạ. Kể cả những người không có xích mích gì, những thấy một nhà phong lưu một dòng họ phong lưu bị sa sẩy, thì họ cũng vẫn cứ thích. Nhất là lại được nói những lời an ủi, được san sẻ nỗi âu lo với những người quen đứng ở trên mình, thì sự thích thú càng tăng!
17) Thì ra con người cũng như cái kèo cái cột, dùng lâu quá không mối mọt bên ngoài thì cũng ải nát bên trong!
18) Đêm giấu trong mình những việc làm của đời người mà ban ngày họ không đủ gan làm. Đêm đồng loã!
19) Tha thứ cho vợ là phải. Đấng nam nhi có khi lấy đĩ về làm vợ để dạy, nhưng không được lấy vợ về làm đĩ! Anh chỉ được phép tha riêng vợ anh thôi! Làm thằng đàn ông không được hèn! Chấp vặt là tiểu nhân, nhưng cái gì cũng bỏ qua thì lại là người hèn!
20) Thời kỳ này người ta đua nhau sắm đồ đạc như lây lan một cơn sốt. Đói vẫn bóp bụng sắm. Đói mà được ngồi sa-lông gỗ lát cũng vẫn vênh vang. Khách đến làm sao biết được trong bụng chủ nhà chứa gì. Rau lang, sắn mốc hay cơm tám giò chả đã qua khỏi cửa miệng thì cũng là nhập khẩu vô tang, có giời biết! Con công hơn con quạ cũng là ở bộ lông, chứ vặt trụi đi thì ông quyền cao cũng giống ông nhọ đít! Có quyền lo ô, lo ghế; dân chạy lo gỗ sắm đồ!
21) Vậy thì lão Quềnh được ưu đãi hay lão phải chết hai lần? Chôn xuống rồi lại moi lên là điều xưa nay người ta cấm kỵ. Nhưng lão Quềnh ơi! Đã được nằm trong bộ áo quan, nghĩa là được chết bình đẳng như những cái chết khác, lão đã phải hy sinh một lần nữa để cứu danh dự cho những người khác đấy! Sứ mệnh của lão thế mà to! Thôi thì đại xá cho cái sự khôn ngoan của người đời, lão Quềnh à!
22) Tao không đi đâu hết. Tao quen sống nghèo khổ rồi. Nghèo khổ còn yên ấm bằng vạn có tiền có của mà bị nhục!
23) Lời nói gió bay, nhưng lại có những lời như đóng dấu in vào não mọi người.
24) Ở người nghiện, rượu là một thứ động cơ, phát động được cả sức lực và trí tuệ
25) Xưa nay người ta chỉ sợ người chết chứ ai sợ người sống? Có đúng không hở? Chỉ sợ ma chứ ai sợ người. Có phải không hở? Thế mà hôm ấy tôi đi nhận ruộng hộ con cháu, thấy hốt quá. Nhìn chả thấy người đâu, toàn ma. Những thân người sống ngồi đấy mà cấm còn nhận ra ai nữa. Càng nhìn càng thấy đúng là những ụ mối, những bao bì dựng ngược, cái cao cái thấp lố nhố nhìn đầy nhà! Những con ma tham, ma ác từ đấy chui ra, con nào cũng lành chanh lành chói, mồm năm miệng mười, chả còn bùa đâu mà yểm cho xuể! Đấy, các người đừng có vội tí toé, ma nó vẫn ngủ gà ngủ gật ngay trong lòng các người!
26) Bây giờ nút Ông Bụt đã bị phạt trụi lấy gỗ làm củi, bị đào bới để tìm đá ong, lấy đất sét nung gạch, thì không ai còn gặp ma quỷ đâu nữa. Thời buổi táo tợn đến ma quỷ giỏi tàng hình cũng hết chỗ trú. Thế thì ma quỷ đi đâu? Hay ma quỷ đã bị người trần cắt hộ khẩu?
27) Cá sấu là giống tham ăn. Đã xấu lại còn tham! Mà phàm giống gì cũng vậy, đã tham ăn thì hay sợ chết!
0 comments:
Đăng nhận xét