Đại Lải

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2021

Ra Đại Lải chiều nay lòng buồn hơn mọi bữa
Vội rời Xuân Hòa em mang nắng đi theo
Em chẳng yêu nơi này như cái cách tôi yêu
Nên để gió và mình tôi ở lại



Chưa một lần cùng tôi ra Đại Lải
Dù tảng đá ven hồ còn dành chỗ cho em
Sóng hiểu lòng người cứ hát khúc dịu êm
Khóm trinh nữ nhẹ nhàng đung đưa như gọi



Em biết không đá bao lần trơ trọi
Chỉ mình anh mình sóng mình cây
Chuyện với trời với nước với mây
Với một nửa ở bên kia của đá



Ai mang gió về cho mùa thu thay lá
Để cây đồi mới thế đã xôn xao
Để có người ghét người khác nôn nao
Để Đại Lải mà ngỡ là nỗi nhớ

10 comments:

  1. an nói...:

    Bài thơ của chú cảm xúc quá. Đã lâu rồi mà vẫn nhớ người yêu cũ thế thì lấy vợ sao đc.Thôi nhé yêu và láy vợ đi.Chúc chú hp.
    Ân - K30C Toán.

  1. hoangngocthe nói...:

    Em cảm ơn bác, không ngờ bác vẫn hay đọc blog của em. Tự dưng dạo này em hay nhớ về lớp mình lắm, hic... già rồi

  1. em cảm ơn thầy. e rất vui, bài viết của em còn dở lắm xin thầy chỉ dạy thêm.

  1. Unknown nói...:

    o Vinh Phuc hả bạn,

  1. hoangngocthe nói...:

    Ừ, ngày xưa mình học ĐHSP HN 2 mà. Còn suýt chết ở Đại Lải cơ

  1. Unknown nói...:

    SAo có bài thơ lạ lạ thế anh? @@
    Very gút!

  1. hoangngocthe nói...:

    Ừ, ngày xưa yêu một cô gái mà cô ấy không yêu. Cũng được ra Đại Lải chơi một lần. Với tớ Đại Lải có rất nhiều kỉ niệm

  1. Nặc danh nói...:

    Cô gái nào được anh dành tình cảm đến vậy ?

Đăng nhận xét

 
Copyright © 2012 Hoàng Ngọc Thế. All rights reserved. Ghi rõ nguồn Hoàng Ngọc Thế khi phát hành lại thông tin trên trang này.