Processing math: 100%

Trích dẫn trong "Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời" (Haruki Murakami)

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2025

 1) Có nhiều cách sống và nhiều cách chết. Nhưng có quan trọng gì đâu. Điều duy nhất còn lại là sa mạc.

2) Chúng ta sống trong một thế giớ có rất nhiều "có thể"

3) Anh chỉ có thể nói với em như thế này thôi: Những cổ phiếu chắc chắn mang lại lãi không tồn tại trên đời này đâu. Nếu có thật, thì chắc chắn là sản phẩm của sự lừa bịp.

4) Thứ nhất, không bao giờ nói về cuộc sống gia đình của con cho một người phụ nữ. Sai lầm chết người đấy. Thứ hai, lúc nào cũng phải về nhà trước hai giờ sáng. Đó là giờ giới hạn, vượt qua đó là con sẽ bị nghi ngờ về tính chung thuỷ. Thứ ba, không bao giờ dùng bạn bè làm cái cớ cho những lần lăng nhăng. Rất dễ bị phát hiện và khi đó thì không thể cứu chữa được gì nữa hết, chưa nói đến chuyện còn bị mất bạn nữa.

5) Tất cả những gì có hình dạng đều có thể biến mất bất kỳ lúc nào, nhưng một số ý nghĩ để lại những dấu vết vĩnh cửu

6) Để thành công, cần phải có may mắn và trí tuệ. Điều đó là bình thường nhưng còn chưa đủ: con cần có vốn. Không có đủ vốn, con sẽ không thể làm gì. Quan trọng hơn nữa, còn có kỹ năng. Dù cho con có tất cả những cái khác, mà không có kỹ năng, thì mọi việc cũng không tiến triển được đâu.

7) Cô không hề đẹp đến mức làm đàn ông trên phố phải quay lại nhìn. Cô thuộc dạng con gái không mấy ai để ý. Tuy thế, ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã cảm thấy bị cô cuốn hút, với một sức mạnh gần như phi lý. Giống như một tiếng sấm câm lặng, một loé chớp vô hình trên phố đột nhiên rơi trúng tôi giữa ban ngày. Không hạn mức và không điều kiện. Không lý do và không giải thích. Không một mảy may "nhưng" hay "nếu" nào.

8) Khi đó tôi còn chưa biết một ngày tôi sẽ làm cô tổn thương không thể cứu chữa nổi. Chỉ thỉnh thoảng tôi biết rằng một con người có thể làm tổn thương một con người khác, duy nhất bởi vì anh ta tồn tại và chính là anh ta.

9) Từ bỏ hy vọng một ngày kia sẽ trở thành một người đặc biệt, tôi trở thành một kẻ bình thường. Tất nhiên, tôi gặp rất nhiều vấn đề, những vấn đề nhìn thấy rõ. Nhưng rốt cuộc, ai có thể cảm thấy thoải mái thật sự vào tuổi 16? Dần dần, tôi tiến lại gần thế giới và thế giới tiến lại gần tôi.

0 comments:

Đăng nhận xét

 
Copyright © 2012 Hoàng Ngọc Thế. All rights reserved. Ghi rõ nguồn Hoàng Ngọc Thế khi phát hành lại thông tin trên trang này.