1) Những người lớn chẳng bao giờ tự mình hiểu được cái gì cả, và trẻ bé nếu cứ phải giải thích đi giải thích lại, mãi mãi, hoài hoài, cho họ hiểu, quả thật là điều mệt nhọc vô cùng
2) Nếu tôi kể lại cho bạn nghe những chi tiết này về tiểu tinh cầu B612, và nếu tôi ký thác cho bạn cái số hiệu của nó, ấy chỉ bởi tại những người lớn. Những người lớn, họ ưa thích những con số. Khi anh nói với họ về một người bạn mới, họ chẳng bao giờ hỏi anh về cái cốt yếu. Họ chẳng bao giờ hỏi: "Giọng nói của anh ta nghe ra thế nào? Anh ta yêu chuộng trò chơi gì? Anh ta có thích sưu tập chuồn chuồn bươm bướm chăng? Họ lại hỏi: "Y bao nhiêu tuổi? Tứ tuần? Anh em, thầy tớ của y, lao xao sau trước là bao nhiêu? Y nặng mấy trăm ký lô? Thân phụ y lĩnh lương hằng tháng là bao nhiêu thế?" Và chỉ từ đó trở đi thôi, họ mới tin rằng mình biết gã nọ. Nếu anh nói với những người lớn: "Tôi có một ngôi nhà kiều diễm xây bằng gạch hồng thắm, với những chậu hoa phong lữ thảo ở bệ cửa sổ, và những cặp bồ câu đậu ở mái nhà ..." họ sẽ không thể nào hình dung ra được cái nhà của anh. Phải bảo họ rằng: "Tôi có thấy một ngôi nhà trị giá một trăm nghìn frăng". Thì khi đó họ sẽ thốt to: "Ồ, sao mà đẹp thế nhỉ".
3) Họ là như vậy đó. Cũng chẳng nên hờn giận họ làm chi. Con trẻ phải nên rất mực độ lượng với những người lớn.
4) Bác biết đó ... lúc người ta buồn quá đỗi, người ta yêu dấu cảnh mặt trời lặn xiết bao ...
5) Tự xét xử mình, còn khó khăn gấp mấy xét xử kẻ khác. Nếu nhà ngươi mà tự xét xử mình được công minh, nhà ngươi quả nhiên là một bậc hiền thánh đích nhiên thượng thừa hy hữu vậy.
6) Chẳng bao giờ người ta vừa lòng với nơi chốn mình đương ở
7) Cái ta thấy chỉ là một lớp vỏ thôi. Cái hệ trọng nhất, thì vô hình ...
8) Nhưng tôi không an lòng. Tôi nhớ lại con chồn. Người ta có thể sa vào từng cơn rơi lệ nếu người ta đã để cho ai đó tuần dưỡng cõi lòng mình...
0 comments:
Đăng nhận xét