Processing math: 100%

Cơn bão cuối năm

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011


Cơn mưa sáng nay giữ em ở lại
Em đang rất buồn
Tôi
Lòng dạ ngổn ngang
Photobucket
Có ngọn gió nào thổn thức dãy hành lang
Để một kẻ thấy tim mình bối rối
Em gần quá
Khẽ đưa tay là tới
Mà mắt cứ nhìn mưa trắng ngọn đồi xa

Cơn bão cuối năm mang rét đến Xuân Hòa
Giữ em bên tôi nhưng chỉ là một nữa
Nửa tâm hồn còn thẫn thờ đâu đó
Có thể là ngọn đồi mờ trắng xa xa

Em giận hờn hay nhung nhớ người ta
Mà gió lạnh rung vai gầy nức nở
Mà thẫn thờ tôi cùng trang thơ dang dở
Dáng em đã nhòe dần cùng trang sách mênh mông

Gió có biết em đang lạc lối hư không
Mưa có biết em tâm hồn cũng ướt
Chẳng ai biết đâu hôm nay giờ tan lớp
Chuyện hai người buồn vì cơn bão cuối năm.

(Nhớ ghi rõ tác giả Hoàng Ngọc Thế khi copy bài thơ này)

Bài thơ này, mình sáng tác khi còn là SV. Hôm ấy, tan học thì trời mưa, cô gái mà mình có cảm tình không về được, mình cũng thế. Cả hai cùng ngồi lại lớp. Hình như cô ấy và người yêu giận nhau ...

3 comments:

  1. tacke! nói...:

    Biet roi ! kho lam ! noi mai !

  1. Hôm nay anh đến nhà em/ Cha em ngủ võng , mẹ em ngủ dường/Thấy em nằm đất anh thương/ Anh bảo đuổi ngay đứa ở trên dường xuống mau! nói...:

    Bài thơ rất hay! Đúng là khi yêu con người ta có thể cất lên lời thơ, tiếng hát mà ngay cả chính mình cũng không tin nổi. Đúng như lời GS. Cù Trọng Xoay nói: "Tình yêu làm cho người dại hóa thành khôn người khôn hóa thành dại". Hix hix ke ke......

  1. hoangngocthe nói...:

    Đa tạ Triệu Đại hiệp quá khen

Đăng nhận xét

 
Copyright © 2012 Hoàng Ngọc Thế. All rights reserved. Ghi rõ nguồn Hoàng Ngọc Thế khi phát hành lại thông tin trên trang này.