Biết mình yêu, người ta không lợi dụng
Là mong mình đừng hi vọng mênh mông
Không yêu mình, người ta nói thẳng
Là thương mình phải đợi, phải chờ mong.
Ôi tình cảm có đâu như quần áo
Mặc không vừa thì cởi bỏ là xong
Ta yêu người, người coi ta là bạn
Sao chẳng dừng, dù biết sẽ về không.
Bị lừa dối thì buồn là một lẽ
Người nói thật lòng sao ta lại mông lung
Liệu có phải chưa từng ai đáp lại
Nên hay buồn hay khổ thế hay không?
Pác Khuông, ngày 25/09/2012
0 comments:
Đăng nhận xét