Trích dẫn trong "Trúng số độc đắc" (Vũ Trọng Phụng)

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2025 0 comments

 1) Anh giác ngộ rằng ở đời này, không có tiền thì chẳng làm nổi công việc gì cả, mặc đầu óc ta đầy dẫy những tư tưởng nhân đạo duy tha.

2) Cái phút tỉnh ngộ kia chẳng qua cũng chỉ là ngắn chẳng đầy gang, cho nên Phúc ta cũng không vượt nổi cái luật chung của những kẻ trác táng khi biết hối hận thì lại đâm đầu vào tửu sắc một cách hăng hái hơn nữa, của những kẻ nạn nhân của thần đổ bác khi biết dại dồi thì máu thua quay gỡ dáo lại bồng bột trong huyết quản hơn nữa, của những con dâm phụ khi biết sám hối rồi thì lại có nhiều nhân tình hơn nữa.

3) Nhưng một người bạn hư thân mất nết mà rất tốt với mình thì đó là điều tối nguy hiểm, vì nếu hễ gặp mặt nhau thì chẳng có gì khác nữa ngoại giả những chuyện chơi bời

4) Cái con người nhân vô thập toàn ấy, nếu là hòn ngọc có vết, thì cũng vẫn còn là hòn ngọc. Còn hơn không có vết gì mà chỉ là hòn đá kỳ.

5) Phúc ta phát uất đến không thể nói gì được nữa. Thì ra đàn bà đích thị là một giống tối nguy hiểm và nếu đức Thánh Khổng xưa kia phải bỏ vợ, ắt hẳn vì vợ ngài cũng giống như vợ anh mà thôi.

6) Anh lại dám chắc rằng ở đời này chẳng phải hiếm gì những bậc hiền nhân quân tử đâu, nhưng mà vì người ta trót lấy vợ cả cho nên cũng đâm ra tầm thường, nhất loạt như nhau, cá mè một lứa.

7) Anh coi đó là một điều cay đắng nhất mà một kẻ nam nhi có thể chịu, vì anh đã thường nói rằng không chịu thua kém ai một điều gì cả, ai làm được việc gì anh cũng làm được, ai hiểu được sự gì anh cũng hiểu được, ai nhịn được cái gì anh cũng nhịn được, duy có cái việc làm ra tiền là anh đành chịu thua

8) Theo ý tôi ấy à? Thì không phải chỉ có sự im lặng là đáng kể, nhưng mà sự đi làm mới đáng kể.

9) Không, nếu không kiếm ra được tiền, chẳng ai có thể trở nên hiền nhân quân tử được.

10) Than ôi, nếu ngày nay phong hoá suy đồi đến bậc cha không ra cha, con không ra con, chồng chẳng ra chồng, vợ không ra vợ, há đó chẳng vì không ai biết giữ cái địa vị của mình đến nỗi trật tự, tôn ti bị đảo lộn cả đó hay sao?

11) Ôi, một việc cỏn con tưởng chừng như vô nghĩa lý vậy mà có thể ảnh hưởng rất to tát, đến mực có thể xoay đổi cả cuộc đời con người ta! Một chuyến đồ, một người tình cờ ta gặp trên đường đời, một sự nhỡ giờ tàu, những điều vụn vặt ấy chính ra lại hệ trọng vô cùng, và dám chắc đó là những cái huyền bí mà tạo hoá muốn an bài cho thế nhân.

12) Than ôi, thế mới biết sống là mạo hiểm, là đánh xóc đĩa với tạo hoá, dễ vô cùng mà cũng khó vô cùng vì nó chỉ có chẵn hay lẻ mà thôi, một là cướp hết hạnh phúc của kẻ khác vào tay mình, hai là mắc bẫy như vạn triệu kẻ chiến bại khác! Thế thì ta đặt bên nào đây.

13) Người điên không khổ. Khổ là những đứa không điên nhưng không hiểu nghĩa lý cái việc họ đương làm.

14) Loài người thích mạo hiểm, ưa nói dối, nói dối được rồi thì coi như sự thành công, còn thành công nào đáng kiêu ngạo hơn cái nói dối vợ để đi chơi bậy!

15) Vẩn vơ anh nghĩ, nghĩ xa xôi, thấy rằng con người ta ở đời cho dầu đứng đắn và đạo đức đến bực nào đi nữa, cũng có thể ham mê hát xướng và say đắm ả đào được lắm

16) Chứ lại gì! Cái luân lý đã được cải cách của cái xã hội kim thời há chẳng là có thể tóm tắt trong một câu này: "Làm gì cũng được tuốt, miễn có tiền đem về nhà thì thôi" đó sao"

17) Thật vậy, có thực mới vực được đạo, khi anh còn phải ăn hại người khác, cho dẫy là bố mẹ, thì anh không có quyền vội nói gì đến đạo lý. Mà cái đạo lý tốt nhất bây giờ, là chịu khó cầm lá đơn đi xin việc các sở tư.

18) Bây giờ anh mới biết giá trị của lời nói, dẫu là nói dối, dẫu là nói láo, dẫu là nói khoác. Thế mà con người ở đời hơn kém nhau chỉ ở chữ tín mà thôi!

19) Cái thằng đàn ông mà điều gì cũng phải hỏi vợ thì còn làm nên vương tướng đếch gì nữa!

20) Con người ta ở đời này, đã phú quý, thì cứ việc ăn ở cho rõ ra người phú quý, mà thanh bần thì cứ việc cư xử ra người thanh bần. Đừng có nghèo mà đánh đu với tình, tuy toe tuỳ toè, có đồng nào xào đồng ấy. Mà cũng đừng nên phú quý mà lại ăn ở ra con người bần tiện. Tiêu tiền không có gì là phạm tội nếu mình có nhiều tiền để mà tiêu. 

21) Mà kể cũng lạ cho thói đời: chỉ toàn hay nói những lời trái ngược với địa vị

22) Cái sướng, cái khổ là những cái ta không sao nhận thấy hay hiểu rõ được. Có thể nào quả quyết được không? Biết đâu rằng trúng số mười vạn, đó lại không bắt đầu đi nhận một cái mầm đại hoạ? Ôi thôi, càng nghĩ càng thấy khó hiểu, khó nói. Con người ta ở đời, chỉ có lúc đậy nắp áo quan, mới biết khôn, dại, sướng, khổ ...

23) Cụ phán gọi xe, mặc cả, và theo lối đa số các cụ thượng lưu nhân vật, nhất định không chịu thua phu xe một đồng xu.

24) Anh hiểu ngay tại sao chẳng có một ai làm nổi một việc gì khác thường, trong đám thanh niên. Là chỉ vì người ta, ai cũng có bố mẹ, vợ, em gái.

25) Cứ trông thấy mình có nhiều sách, thiên hạ chúng nó cũng đủ sợ mình là tay học thức uyên bác, gớm ghê ... Mình có đọc cả sách hay không, ai mà biết!

26) Tôi vẫn nói với anh rằng làm cái thằng tài giai ở đời thì phải để lại chút di tích gì cho đời! Nếu mình có khuynh hướng về văn chương mình phải làm văn. Nếu mình là thợ vẽ, mình phải đạt được ít ra là một bức danh hoạ. Bất cứ nghề gì miễn sao đã bỏ mình là có một cái tài. Chứ nếu ở đời mà cốt ngày ăn hai bữa, thiết tưởng thẳng ăn mày nó cũng ngày ăn hai bữa, còn yến hay cơm nguội thì có khác gì nhau, vì lúc đậy nắp quan thì thằng ăn mày hay thằng trọc phú cũng đến như nhau mà thôi

27) Thí dụ tôi trông thấy một vạn người bị nạn lụt, bị nhà cháy, ... Lôi họ ra khỏi cảnh cơ hàn bằng cách nào? Cho mỗi người một hào ư? Thì họ ăn được hai bữa, rồi họ cũng chết đói. Cho họ một đồng? Thì họ được hai chục bữa, ấy là thí dụ mình dám cho phăng đi một vạn đồng. Hỏi rằng kết quả có đáng số tiền bỏ ra không? Làm sao cho xuể được? Một vạn người tiêu mất một vạn đồng, chẳng ai làm nổi điều gì có ích chung, chi bằng tôi để riêng cho tôi, để tôi làm cho tôi một sự nghiệp riêng! Chẳng thà để vạn bạc ấy buôn bán, sinh lời, mở mang kỹ nghệ, nuôi thợ thuyền cũng là có ích lắm, mà lại hơn phát chẩn, nếu một vạn ấy để lãi thành mười vạn nữa, lúc ấy ta sẽ phát chẩn cho một vạn đi nữa cũng chưa muộn kia mà! Ừ, bây giời thì tôi có mười vạn đấy, nhưng tôi không làm phúc vội! Tôi chờ khi nào mười vạn của tôi thành ra trăm vạn tôi sẽ làm phúc nhiều hơn! Sợ muộn ư! Bao giờ lại thiếu số người để ta phát chẩn cho mà sợ.

28) Người ta có thể thay đổi bụng dạ nhanh chóng đến thế này hay sao? Trước kia ta vẫn cho rằng bạn ta chính là một vị chân hiền, cái đạo đức là đáng làm gương cho tuổi trẻ. Bây giờ ta đã rõ sự đời hay chưa? Thôi phải rồi, thì ra xưa nay những nhà đạo đức toàn là bất đắc dĩ cả, không có tiền nên chẳng hư thân mất nết được thôi.

29) Cho hay cổ nhân đã nói không sai: Kẻ nào muốn được ta yêu rõ nhiều, kẻ ấy phải có thể cho ta khinh bỉ được một chút

30) Nhưng có ai hứa thưa nhạt với bàn đèn mà lại giữ đúng được lời hứa?

31) Kẻ có tiền ở đời bao giờ cũng tưởng tượng mạnh, nhất là khi ngẫm nghĩ lại thấy nó hợp lý

32) Khốn nạn, một người đàn bà không phấn sáp thì còn đẹp làm sao được, cho dẫu là kẻ đẹp nhất thế giới!

33) Anh thật không ngờ một việc xấu xa của anh mà cũng lại được vợ hiểu ra như thế! Mà chỉ vì anh đã giàu! Có tiền, thì ra làm bậy cũng được khen hay!

34) Anh chỉ không nhận thấy rằng một người đồng bào nào đưa cho anh một sổ lạc quyên thì anh khó chịu, còn Quan thống sứ mời thì dẫu biết sẽ mất tiền, anh vẫn cứ hoan nghênh

35) Biết đấy mà, sự đời quanh quẩn chỉ có thế thôi. Ai cũng giống ai như đúc. Lúc còn nghèo anh nào cũng nói thánh nói tướng, anh nào cũng muốn làm toàn những việc xã hội, từ thiện, vĩ đại. Lúc giàu rồi, mới trơ khấc ra.

36) Loài người không những thích nói xấu kẻ khác thôi, mà còn cũng thích nghe kẻ khác chửi vụng mình

37) Vả lại, nói xấu đó chẳng phải cái mục đích của loài người đó sao? Nhất là lại đối với kẻ nào hơn mình, thì nếu không nói xấu sau lưng, còn có cách gì hả lòng ghen tức nữa?

38) Giàu hay nghèo đều bị ghét, điều ấy đã cố nhiên. Duy chỉ có cái đáng để ý là mình giàu, dầu có bị ghét, mình cũng chỉ bị nói xấu sau lưng thôi. Còn nghèo thì bị khinh ra mặt

39) Người đời xưa nay không xấu hẳn được bởi phải kiêng dè dư luận mà thôi

40) Thật thế, muốn làm giàu thì đừng nể ai cả, hoặc muốn cả nể thì đừng làm giàu nữa, ấy chỉ có thế thôi

41) Chẳng phải luân lý hay đạo đức vẫn cầm cân nảy mực cho đời, đó chỉ là kiếm tiền giữ quyền thống trị và an bài mọi điều nhân nghĩa, đạo đức, trên cõi thế gian, tự cổ chí kim ...


Ma Đao Lạc Lộ

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2025

Trong vùng núi Thanh Vân hiểm trở, có một môn phái tên Vân Kiếm Môn, nổi danh bởi kiếm pháp thanh khiết, coi trọng chính khí và lòng nhân nghĩa. Trong số đệ tử, có một thiếu niên tên Lạc Tử Hàn. Hàn tư chất thông minh, căn cơ khá tốt, nhưng tính tình nóng nảy, luôn khao khát vượt trội hơn người.

Một hôm, trong lúc dọn dẹp kho tàng cũ của môn phái, Tử Hàn vô tình phát hiện một thanh hắc đao cổ quái, thân đao lạnh như băng, mặt thép khắc phù văn tà dị. Tấm bia đá bên cạnh để lại cảnh báo:
"Ma Đao chỉ dành cho kẻ máu lạnh, luyện lâu ắt hại người hại mình, tuyệt không dung nơi chính phái."

Nhưng lòng kiêu ngạo trỗi dậy, Tử Hàn nghĩ:
"Nếu có thể điều khiển được loại binh khí này, tất thiên hạ vô địch, còn sợ chi lời đồn vô căn cứ?"

Từ đó, hắn lén luyện Ma Đao. Ban đầu, nội lực tăng tiến thần tốc, chiêu thức đao mang uy lực bội phần. Nhưng chỉ ít lâu, tính tình Hàn càng lúc càng hung bạo, ánh mắt đỏ ngầu, thường mất kiểm soát khi đấu luyện, làm đồng môn bị thương.

Sư phụ hắn, Vân Kiếm Chân Nhân, nhiều lần khuyên can:
– "Hàn nhi, Ma Đao chẳng khác gì rắn độc, dù lợi thế ban đầu nhưng sớm muộn cũng cắn ngược lại chính con. Mau từ bỏ trước khi quá muộn."

Nhưng Tử Hàn đã chìm trong ma khí, lòng bất phục. Đêm trăng mờ, hắn giả bộ lĩnh giáo thêm chiêu thức, rồi bất ngờ vung đao tập kích sư phụ. Vân Kiếm Chân Nhân vốn thương đệ tử, không nỡ ra tay sát phạt, cuối cùng trúng đao, trọng thương ngã xuống.

Tin dữ truyền khắp Vân Kiếm Môn, chẳng bao lâu sau lại lan ra cả giang hồ. Kỳ lạ thay, chuyện vốn chỉ xảy ra trong nội môn, nhưng tin tức chẳng biết do ai phao đi, lời đồn truyền ra càng lúc càng thêm chồng chất: nào là Tử Hàn bất kính phản thầy, nào là Vân Kiếm Môn cất giấu tà binh, dung túng cho ma đạo. Người người bàn tán, chính khí giang hồ đều phẫn nộ, đòi Vân Kiếm Môn phải đưa ra lời giải thích.

Trong nội đường, các trưởng lão họp gấp. Đại sư bá Trầm Kính Dương đứng lên, mặt mày cau có, hướng về Vân Kiếm Chân Nhân mà nói:
– “Sư đệ à, ngươi đã làm to chuyện quá rồi! Chuyện Tử Hàn chỉ là nhất thời hồ đồ, đao pháp chưa thuần, vô tình va phải ngươi mà thôi. Sao lại để lời đồn ra đến giang hồ, khiến thiên hạ chê cười? Từ nay Vân Kiếm Môn ta còn mặt mũi nào?”

Vân Kiếm Chân Nhân sắc mặt tái nhợt, vết thương chưa lành, nghe thế chỉ cười khổ:
– “Trầm sư huynh, Tử Hàn chẳng phải chỉ vô tình. Ánh mắt nó khi vung đao, lửa hận hừng hực, tuyệt chẳng có chút nào là lỡ tay. Nếu ta còn bao che, sau này ắt trở thành tai họa lớn.”

Nhưng Trầm Kính Dương vốn là người trọng danh vọng, lo sợ uy tín môn phái lung lay hơn là đạo nghĩa. Ông bèn quyết:
– “Chuyện này, từ nay không ai nhắc lại nữa. Tử Hàn tuy có sai, nhưng là đệ tử ưu tú, nếu tung tin hắn phản thầy, thiên hạ sẽ coi Vân Kiếm Môn là nơi dưỡng ra nghịch đồ. Chúng ta giữ kín, coi như chuyện chưa từng có!”

Thế là, trong khi giang hồ rúng động, nội bộ Vân Kiếm Môn lại phủ tấm màn im lặng. Không ai dám nhắc đến Tử Hàn, cũng không ai nhắc đến thanh Ma Đao.

Nhưng sóng ngầm chẳng vì thế mà dừng. Bên ngoài, các môn phái chính đạo dần xa lánh, coi Vân Kiếm Môn như kẻ ôm rắn độc trong lòng. Bên trong, các đệ tử trẻ tuổi thì bán tín bán nghi, kẻ trung kiên với Vân Kiếm Chân Nhân, kẻ lại nghe lời Trầm Kính Dương. Tâm phái chia rẽ, chẳng còn như xưa.

Về phần Tử Hàn, sau khi bỏ đi, giết chóc càng lúc càng nhiều, danh xưng “Ma Đao Lạc Hồn” nổi khắp giang hồ. Hắn từng nói một câu, khiến nhiều người rùng mình:
– “Nếu không phải Vân Kiếm Môn dung túng ta, ta đâu có ngày nay. Chính bọn họ, mới là kẻ đã sinh ra ma này!”

Vài năm sau, Vân Kiếm Môn suy tàn, thế lực rã rời, mất chỗ đứng trong ngũ đại môn phái. Lời nguyền “người luyện võ, trước luyện tâm” cuối cùng cũng bị thiên hạ cười nhạt, bởi chính nội bộ họ đã không giữ được lòng chính trực.

Còn Tử Hàn, một đêm huyết nguyệt, bị chính những oan hồn hắn giết hại nuốt chửng, xác chẳng còn sót lại. Chỉ nghe giang hồ truyền rằng, nơi hắn gục ngã, cắm lún xuống đất là một thanh Ma Đao loang lổ máu, phát ra tiếng rên xiết ai oán suốt canh dài.

Từ đó, câu chuyện về Ma Đao Lạc Lộ không chỉ là lời cảnh tỉnh cho kẻ luyện võ, mà còn là vết thương nhức nhối trong lịch sử của Vân Kiếm Môn: sai lầm không chỉ nằm ở một thiếu niên, mà còn ở những bậc trưởng bối đã vì sĩ diện mà che đậy chân tướng.

Giáo viên nên làm gì?

0 comments

 Mấy hôm nay tôi rất buồn khi xem clip một học sinh lớp 7 đánh cô giáo chủ nhiệm của mình khi cô định thu một món đồ chơi sắc nhọn của em ấy.

Buồn vì rất nhiều nguyên nhân, nhưng buồn nhất là cái tôn nghiêm của nghề giáo đã bị xúc phạm nghiêm trọng. 

Báo chí, mạng xã hội thi nhau phán xét ai đúng ai sai, rồi thì rất nhiều giải pháp. Nhưng mình chỉ là một cá nhân, những thứ to lớn, vĩ đại là của các nhà hoạch định chính sách, các cấp lãnh đạo. Việc nhỏ nhoi mà mình có thể phải nghĩ đến ngay, đó là nếu mình ở trong hoàn cảnh của giáo viên đó thì mình cần làm gì để giữ an toàn cho chính em ấy, các em còn lại, cho bản thân giáo viên, cho sự tôn nghiêm của người thầy. 

Nên làm như thế nào?

Trích dẫn trong " Hoàng tử bé" (Antoine de Saint-Exupéry)

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2025 0 comments

 1) Những người lớn chẳng bao giờ tự mình hiểu được cái gì cả, và trẻ bé nếu cứ phải giải thích đi giải thích lại, mãi mãi, hoài hoài, cho họ hiểu, quả thật là điều mệt nhọc vô cùng

2) Nếu tôi kể lại cho bạn nghe những chi tiết này về tiểu tinh cầu B612, và nếu tôi ký thác cho bạn cái số hiệu của nó, ấy chỉ bởi tại những người lớn. Những người lớn, họ ưa thích những con số. Khi anh nói với họ về một người bạn mới, họ chẳng bao giờ hỏi anh về cái cốt yếu. Họ chẳng bao giờ hỏi: "Giọng nói của anh ta nghe ra thế nào? Anh ta yêu chuộng trò chơi gì? Anh ta có thích sưu tập chuồn chuồn bươm bướm chăng? Họ lại hỏi: "Y bao nhiêu tuổi? Tứ tuần? Anh em, thầy tớ của y, lao xao sau trước là bao nhiêu? Y nặng mấy trăm ký lô? Thân phụ y lĩnh lương hằng tháng là bao nhiêu thế?" Và chỉ từ đó trở đi thôi, họ mới tin rằng mình biết gã nọ. Nếu anh nói với những người lớn: "Tôi có một ngôi nhà kiều diễm xây bằng gạch hồng thắm, với những chậu hoa phong lữ thảo ở bệ cửa sổ, và những cặp bồ câu đậu ở mái nhà ..." họ sẽ không thể nào hình dung ra được cái nhà của anh. Phải bảo họ rằng: "Tôi có thấy một ngôi nhà trị giá một trăm nghìn frăng". Thì khi đó họ sẽ thốt to: "Ồ, sao mà đẹp thế nhỉ".

3) Họ là như vậy đó. Cũng chẳng nên hờn giận họ làm chi. Con trẻ phải nên rất mực độ lượng với những người lớn.

4) Bác biết đó ... lúc người ta buồn quá đỗi, người ta yêu dấu cảnh mặt trời lặn xiết bao ...

5) Tự xét xử mình, còn khó khăn gấp mấy xét xử kẻ khác. Nếu nhà ngươi mà tự xét xử mình được công minh, nhà ngươi quả nhiên là một bậc hiền thánh đích nhiên thượng thừa hy hữu vậy.

6) Chẳng bao giờ người ta vừa lòng với nơi chốn mình đương ở

7) Cái ta thấy chỉ là một lớp vỏ thôi. Cái hệ trọng nhất, thì vô hình ...

8) Nhưng tôi không an lòng. Tôi nhớ lại con chồn. Người ta có thể sa vào từng cơn rơi lệ nếu người ta đã để cho ai đó tuần dưỡng cõi lòng mình...

Trích dẫn trong "Người đua diều" (Khaled Hosseini)

0 comments

1) Thời đó lâu lắm rồi, nhưng tôi biết những gì người ta nói về quá khứ, mà tôi đã học được, về việc anh có thể chôn vùi nó đi, là một điều sai lầm. Bởi vì quá khứ còn đang thay đổi.

2) Bây giờ không cần biết ông thầy giáo sĩ ấy dạy gì, chỉ biết có duy nhất một tội, một tội thôi. Đó là tội ăn cắp. Mọi tội khác đều là biến thái của tội ăn cắp. Con có hiểu không?

Khi con giết một người, con ăn cắp một cuộc đời, con ăn cắp quyền làm vợ của một người đàn bà, cướp cha của lũ trẻ. Khi con nói dối là con ăn cắp quyền của ai đó được biết sự thật. Khi con lừa bịp, con ăn cắp quyền được ngay thẳng. Con có hiểu không?

Không có hành động nào xấu xa hơn trộm cắp, Amir ạ. Một người chiếm đoạt những gì không phải của mình, dù đó là một cuộc đời hay một ổ bánh naan ... ta nhổ vào loại người ấy. Và Thượng đế phù hộ cho hắn để đừng bao giờ hắn gặp phải ta. Con có hiểu không?

4) Trẻ con đâu phải những quyển sách tập tô màu. Anh không phải bôi đầy chúng bằng những màu anh ưa thích.

5) Một thằng con trai không tự bảo vệ mình sẽ trở thành một người đàn ông không thể bảo vệ bất cứ điều gì.

6) Và đó chính là điểm đặc biệt về những người nghĩ gì nói nấy. Họ nghĩ mọi người khác cũng như họ.

7) Nói thế cũng đau đấy. Nhưng thà bị đau bởi sự thật còn hơn được vỗ về bằng sự dối trá.

8) Có thể là thành kiến, nhưng những gì xảy ra trong một vài ngày, đôi khi có thể chỉ một ngày, cũng dễ làm thay đổi hướng đi của cả đời người

9) Lắng nghe họ nói, tôi nhận ra tôi là ai, là cái gì, đến mức nào, đã được định rõ bởi Baba và những dấu ấn ông để lại trên cuộc đời mọi người. Cả cuộc đời tôi, tôi đã là "con trai Baba". Giờ ông ra đi rồi. Baba không thể chỉ đường cho tôi nữa. Tôi sẽ phải tự tìm lấy nó.

10) Bởi vì tôi đã cất khỏi trái tim bà căn bệnh trầm trọng nhất. Tôi đã cất khỏi bà nỗi sợ lớ nhất của mọi bà mẹ Afghan, không có người khastegar danh giá nào tới xin kết hôn với con gái mình. Rồi con gái mình sẽ già đi, đơn độc, không chồng, không con. Người đàn bà nào cũng cần có một người chồng. Ngay cả khi hắn ta làm câm bặt tiếng hát trong lòng nàng.

12) Cố lên. Luôn có một con đường để tốt lành trở lại đấy.

13) Có rồi lại mất luôn luôn đau hơn cả việc không có ngay từ đầu.

14) Tình yêu có vẻ không ranh giới thế nào, lại gây phiền não thế ấy.

15) Cỏ dại sa mạc sống dai, nhưng hoa xuân nở rồi héo rũ. Càng tao nhã, càng cao quý, càng là bi kịch.

16) Bà nói: "Tôi rất sợ". Tôi hỏi: "Tại sao?", và bà nói: "Tại tôi hạnh phúc quá sâu đậm, Tiến sĩ Rasul ạ. Hạnh phúc như thế nào là đáng sợ". Tôi hỏi bà tại sao, và bả bảo: "Người ta chỉ để ông hạnh phúc đến thế khi nào người ta chuẩn bị lấy đi một cái gì đó của ông".

17) Đem bỏ hai người Afghan chưa bao giờ gặp nhau vào môt phòng mươi phút, thể nào họ cũng dò ra, họ có quan hệ với nhau như thế nào.

18) Hèn nhát không có gì tệ hại chừng nào hèn nhát đi đôi với thận trọng. Nhưng khi một kẻ hèn nhát không còn nhớ mình là ai ... cầu Thượng để cứu rỗi hắn.

19) Một con người không có lương tâm, không có lòng tốt, sẽ không biết đau khổ.

20) Viễn cảnh là điều xa xỉ khi đầu óc anh lúc nào cũng ong ong một bầy quỷ dữ

21) Rốt cuộc, cuộc đời không phải là một bộ phim Hindu. Zendagi migzana, những người Afghan thích nói thế: Đời cứ trôi đi, chẳng kể đến bắt đầu, kết thúc, khủng hoảng hay thanh thản, luôn tiến về phía trước như một đoàn lữ hành ì ạch và bụi bặm của người du mục Kochis. Tôi có lẽ không biết trả lời câu hỏi đó thế nào. 

22) Liệu có phải ấy là con đường sự khoan dung đâm chồi nảy lộc, không phải bằng trống giong cờ mở, mà chính là nỗi đau đã thu dọn những đồ lề của nó, gói ghém lại, và tiêu biến đi không lời giã biệt giữa đêm khuya.

23) Chẳng ai nói gì đến bữa ăn bị ế. Sẽ là sai lầm nếu nói Sohrab trầm lặng. Trầm lặng là thanh thản. Bình yên. Trầm lặng là vặn nhỏ cái nút âm lượng của cuộc đời. Im lặng là ấn nút Tắt. Tắt nó đi. Tắt tất cả.

24) Chỉ một nụ cười thôi, có gì hơn đâu. Nó chẳng khiến mọi chuyện ổn thoả. Nó chẳng khiến điều gì ổn thoả. Chỉ là một nụ cười thôi. Một việc nhỏ nhặt. Một chiếc lá trong rừng cây, rung rinh theo đường bay của một con chim giật mình cất cánh.

Nhưng tôi sẽ nắm lấy nó. Với hai cánh tay rộng mở. Bởi vì khi mùa xuân đến, tuyết từng bông một sẽ tan, và có thể tôi sẽ được chứng kiến bông tuyết đầu tiên tan chảy.


Trích dẫn trong "Cảm ơn người lớn" (Nguyễn Nhật Ánh)

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025 0 comments



1) Lấy vợ tức là chuyển một bài thơ sang văn xuôi

2) Ông bà ta khẳng định: "cái nết đánh chết cái đẹp", nhưng trong khi cái đẹp chưa chết nó vẫn tìm mọi cách làm cho mình đẹp hơn

3) Trẻ con không vậy. Trẻ con giận nhau, cãi cọ, gây gổ nếu không nhiều hơn thì cũng không ít hơn người lớn...Nhưng trẻ con chỉ nói, còn người lớn thì làm. Trẻ con luôn miệng đòi "nghỉ chơi" nhưng năm phút sau thì bọn chúng quên mất, lại xáp vào chơi như chưa từng có gì xảy ra. Người lớn không hồn nhiên như vậy. Họ ghim những câu nói đó vào tim mình và tim người bạn đời - giống như gieo những hạt giống xấu và mặc cho chúng nảy mầm...

4) Tỏ tình là một hành vi rủi ro, trừ khi ta tỏ tình với một quả bom trên tay. Nhưng không thể vì cái sự rủi ro đó mà ta câm nín suốt đời. Nói ra và bị từ chối vẫn tốt hơn là không nói. Không nói gần như là bị từ chối tới những hai lần.

5) Thời gian chưa bao giờ là bạn tốt của con người, tôi bi quan nghĩ. Thời gian biến tóc ta thành hoa lau, nhuộm hồn ta thành lá đỏ. Và đến một ngày nó sẽ biến cuộc đời ta thành mây trắng lang thang

6) Bởi muốn lấy được vợ (hay lấy được chồng) mà không chịu tỏ tình thì chẳng khác nào muốn ăn bánh mà không chịu bóc lớp giấy gói!

7) Bọn con trai khi yêu thường lo lắng sợ người ta không biết, con gái thì ngược lại, cứ thấp thỏm sợ người ta biết mình yêu

8) Có lẽ điều đáng kể nhất mà người lớn đóng góp cho cuộc đời chính là họ làm ra trẻ con một cách hồn nhiên


9) Tình yêu cũng vậy thôi, con người ta hay mơ màng nghĩ về mối tình đầu bởi vì đó là mối tình bị đứt đoạn, nó giống như một cuốn sách bị ai xé mất mấy trang cuối, và chính vì ta mãi mãi không bao giờ biết được phần sau của nó mà ta nuối tiếc nó hơn mối tình bây giờ, tức là mối tình mà ta biết chắc nó đang bắt ta kiếm tiền, giặt đồ, đi chợ, rửa chén, dỗ con và thỉnh thoảng dọa ra tòa ly dị.


10) Trẻ con chẳng có mơ ước gì cao xa. Nhờ vậy bọn trẻ không có nhiều khổ não, thất vọng hay bất đắc chí như người lớn. Người lớn cũng biết thế nên họ tự đặt ra các câu danh ngôn để tự răn mình. Lớn lên tôi đọc được câu “tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc” – “biết đủ thì ắt thấy đủ, còn đợi cho đủ sẽ chẳng bao giờ thấy đủ”. Câu nói rất hay (người lớn bao giờ cũng nói hay) nhưng sau khi gật gù khen hay, người lớn thường làm ngược lại."

11) Không phải chuyện gì cũng có thể dùng lý trí để hiểu ...
Hình như có những thứ chỉ có thể hiểu được bằng nỗi đau.

12) Khi nào người đàn ông hoặc người phụ nữ còn nhìn hôn nhân dưới dạng một sợi dây thì lúc đó họ còn cảm thấy bị xích xiềng

13) Cách biện bạch đơn giản nhất và được nhiều người áp dụng nhất: "tính cách không hợp nhau", bởi vì đó là cách giải thích để không phải giải thích gì hết.

14) Có những thứ trong tầm mắt và những thứ ngoài tầm mắt chúng ta. Và chính những thứ ngoài tầm mắt - tưởng như có hay không cũng chả sao - lại là thứ làm cho những thứ trong tầm mắt sinh động hơn và nhất là hợp lý hơn

15) Người chồng tốt là người chồng tin rằng văn mình có thể thua tan nát văn người nhưng vợ mình chắc chắn ăn đứt vợ người khác

16) Đôi khi con người cần suy nghĩ cả một đời để quyết định cái chỉ cần gật đầu trong một phút



 
Copyright © 2012 Hoàng Ngọc Thế. All rights reserved. Ghi rõ nguồn Hoàng Ngọc Thế khi phát hành lại thông tin trên trang này.