Trích dẫn trong "Giông tố" (Vũ Trọng Phụng)

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

 1) Cho nên cái số mỗi đứa học trò hai thùng gạo hoặc đỗ, với số tiền là 5 đồng bạc của con giai cả mỗi tháng gửi về, khiến ông đồ thấy quần áo chóng rách, thấy tóc trên đầu chóng bạc, mà cuộc đời thì chỉ là một chuỗi ngày liên tiếp rất nặng nề, sờ vào túi thì ngày nào cũng túng tiền, sờ lên cằm, lên mép thì thấy rất phong lưu những râu và ria.

2) Trong cơn đau khổ, cô thấy mình hồng nhan bạc mệnh, thấy đời là độc ác vô cùng, thấy chị em bạn gái trong làng là tồi tệ thấy bố mẹ không đủ sức chống chọi, thấy Trời và Phật là những đồ thong manh.

3) Sự lẳng lặng thề thốt với nhau lại ý nhị hơn cả bằng lời nói nữa.

4) Vả lại những sự cố đó cũng đã đủ khiến cho một số đông người hèn nhát không bao giờ dám đương đầu với một việc gì nhưng gặp lúc tai biến thì lại là những người can trường nhất, bướng bỉnh nhất trong cái sự sợ hãi, và cái sự chửi bới của những người xung quanh.

5) Khốn thay, sự trưởng giả vẫn có nhiều thứ hào quang đủ làm người ta loá mắt lắm.

6) Cũng như máu gọi máu, nước mắt gọi nước mắt. Máu do một kẻ giết người tưới ra, vẫn gọi sự khát máu của thần công lý, thì nước mắt của người nghĩa sĩ cũng dễ hợp với nước mắt của kẻ chịu đau thương.

7) Phải đó, thù mà làm gì? Đó là những sự nhỏ nhen của đời người ta, ta nên cao hơi đời một chút.

8) Chàng tin rằng nếu Mịch lại trông thấy sự chung tình như thế của chàng thì những điều đau khổ của Mịch sẽ tiêu tán đi vì ái tình, nhất là một cái ái tình đằm thắm, nồng nàn, một cái ái tình ở trên mọi sự hy sinh, thì là một ông thầy thuốc rất giỏi.

9) Người ta khổ đến mức như thế thì người ta phải tức, mà khi người ta nóng nảy, thì người ta cũng có quyền ăn nói quàng xiên.

10) Cho hay muốn nói đến sự oái oăm thì phải kể đến lòng tự ái. Nhưng lòng tự ái của một người là một thế giới chỉ người ấy hiểu chứ người khác - dù là cha nữa - cũng không thể hiểu nổi.

11) Trước kia Mịch tự tử là vì ái tình. Bây giờ Mịch không được yêu, thì Mịch chỉ trông thấy sự căm hờn mà thôi. Mà sự căm hờn chỉ nuôi, chứ không giết.

12) Khách đến hút thuốc có đủ hạng người: ông chủ sòng mà sở liêm phóng không thương hại, mấy cậu học trò vừa ra khỏi trường mà đã oán giận xã hội không trọng dụng nhân tài, cụ phán già không được cưới thêm vợ lẽ, ông nhà văn có sách mới bị cấm, tay chủ báo vừa thua kiện về tội phỉ báng, tay phóng viên thiếu đầu đề, cô gái nhảy vừa đánh mất nhân tình, nhà tài tử cải lương Nam kỳ không có người bao. Gian phòng lúc ấy là cả một cái xã hội thất vọng phải tan ra khói.

13) Ta giận thân làm gì mà oán đời làm gì? Sự đời là như thế, bao giờ cũng có cái sự gì nó xảy ra, để cho chúng ta đương sướng phải hoá ra khổ, hoặc đướng khổ rồi thì lại phải khổ hơn trước nữa ... Ai cũng chịu đựng số phận như thế, chứ chẳng cứ gì một ta đâu, nên tôi muốn khuyên ông can đảm mà chống chọi với đời. Biết lục tìm những điều khổ sở lấy một chút hạnh phúc, ấy là cái đạo của người khôn ngoan, biết hy sinh đi, biết tha thứ cho hết thảy kẻ có tội với mình, dù trong sự hy sinh có bị mùi vị chua cay, cũng phải cứ dằn lòng mà hy sinh đi, đừng bao giờ oán giận ai nữa, đừng quên coi sự đời là to, nếu nó thiệt hại cho mình phải coi trọng sự đời, nếu nó thiết hại cho người khác, bao giờ cũng bình tĩnh, nên luôn luôn giữ im lặng, vì chỉ có sự im lặng mới tỏ ra được cái khinh bỉ sự vật, vì chỉ có sự im lặng là thanh cao thôi, ấy mọi hành vi mà theo được một trật tự như thế thì đó là cái đạo của người quân tử...

14) Sở dĩ ông còn tin được ở ái tình, một là vì ông hãy còn trẻ tuổi, hai là vì bọn văn sĩ mê hoặc ông. Ông văn sĩ chỉ đi mô tả những cuộc thảm tình, những cuộc tình duyên lỡ dở, những câu chuyện khổ sở điêu đứng, hình như nếu họ mà lấy được nhau thì họ sung sướng bồng lai! Nếu bọn văn sĩ bây giờ chịu viết những chuyện tình rồi cho họ lấy nhau đi, rồi cho họ ghen nhau, giận nhau đi, thì mới chứng thực rằng ái tình chỉ làm cho con người ta khổ sở. Mà nào chỉ có thế! Lại còn cãi nhau, đánh nhau, phụ nhau rồi giết nhau, chông ăn chả, vợ ăn nem, hoặc là sống chung với nhau để khinh bỉ thù hằn lẫn nhau. Nào có ông văn sĩ nào là tả đúng sự đời và bảo được cho mọi người rằng ái tình là một điều không bõ để ý!

15) Thói thường, sau khi người ta chủ tâm phải tự mình giận mình nhiều quá, không còn biết sao nữa, thì người ta phải vô tâm mà giận đến kẻ khác, cho nó khuây khoả sự hối hận đi.

16) Sự hoài nghi chỉ làm cho người ta khốn khổ chứ có đẻ ra hạnh phúc bao giờ!

17) Bọn này thuộc vào lớp người mà do ai, xã hội được hoạt động, trông vào đâu, cũng thấy danh lợi, sống lên trên những cuộc tai hoạ hoặc những sự may mắn của người đời. Trước mắt bậc triết nhân hiền giả, họ là bọn sài lang, mà đối với gia đình của họ, thì họ là những bậc can trường lỗi lạc.

Trong bọn ấy, có anh coi đời như canh bạc lớn, làm việc thiện là để quảng cáo cho mình, làm việc ác mà bắt mọi người phải nhớ ơn, đọc đủ cả các báo chí mà không biết gì về văn chương mỹ thuật, tủ sách đầy những tập kỷ yếu các hội ái hữu, nhưng kỳ chung thật không có ai là bạn trên đời, cầm đến tờ nhận trình chỉ xem tin thương trường, tin gọi thầu, các đạo nghị định, tin xuất cảng, nhập cảng, đã từng chủ toạ những cuộc bàn giải văn chương, mà chưa hề đọc hết một cuốn tiểu thuyết. Lại có anh vừa cổ động kịch liệt cho hội phật giáo, lại vừa xây hàng dãy nhà săm, thấy tin ở đâu bị lụt là lập tức hô hào mở cuộc lạc quyên, để đi cân gạo, thấy tin ông tổng trưởng thuộc địa qua chơi, là viết ngay một bài báo than phiền về nạn hiếu danh mà lên kể công doanh thương với quan đầu tỉnh, coi đời là một sự vô nghĩa lý, nhưng đày tớ đánh vỡ một cái bát cũng bắt đền năm xu, giữa đám đông người thì cả mồn chửi những người tàn ác buôn đồng loại, những ngồi một mình thì lại ca tụng mình đã làm được một việc tàn ác một cách có mỹ thuật. Có anh nữa, đa bị cáo trước vành móng ngựa hàng chục lần, mà vẫn chưa biết ông biện lý ngồi ở chỗ nào, vào đâu cũng khoe mình giỏi pháp luật, khai ở sở liêm phóng là vô nghề nghiệp nhưng thực ra không còn nghề gì là không làm, ban đêm đi tiêm thuốc phiện cho người quý quốc,ban ngày đi đòi tiền hộ các sở nặc nô, làm chủ ba bốn tiệm khiêu vũ, mà đánh con gái đến hộc máu về tội ăn mặc tân thời; cho vay lãi mười lăm phân thì xót xa, vì đã quá hy sinh cho đời, mà đem vi thành quan trên bạc nghìn, vì đã được cái cửu phẩm còn sợ mình là bội bạc. Lại có anh vừa là chủ hiệu xe đám ma, vừa là chủ dược phòng, bán tem cho Hội Bài trừ bệnh lao, lại bán cả thuốc lào mốc, chiếm kỷ lục về sự vô học nhưng lại gọi ông Quỳnh, ông Vĩnh là thằng, ấy vậy mà khéo làm tiền, thì lại cứ hơn những kẻ có bằng thương mại chuyên môn ... Nói tóm lại một câu, bọn người này là những mẫu hàng đặc biệt của công giới và thương giới

18) Một người bạn cũ mà đến với mình, khi mình đã giàu có, thì không khi nào là một điềm tốt.

19) Một vị tiết phụ không khi nào lại tưởng trong đời có kẻ bán thân nuôi miệng ... Một người trần tục thích ăn ngon, thích gái đẹp, không khi nào tin rằng xưa nay vẫn có những bậc chân tu, cam chị suốt đời khổ hạnh. Quan bác đã có cái chí kinh thiên động địa rồi, thì khi nào tưởng được trong đời có kẻ sống một cách phiếm lãng như tôi?

20) Người cao khiết quá, giữ tiết tháo một cách nghiệt ngã quá, thì thành ra gàn dở, vô dụng cho đời, mà người trung dung quá thiên về chủ nghĩa gia đình quá, thì thường vì bốn chữ vinh thân phì gia mà mất hết lương tâm.

21) Phải đâu, ừ phải đâu mới là một thày đồ có một dúm chữ ê a dạy lũ trẻ ranh mà đã là có học! Vả chăng cái số thầy đồ vô học mà tự phụ vẫn nhan nhản trong xã hội ...

22) Sự phù hoa giả dối của một xã hội chỉ trọng những cái bên ngoài, một nền luân lý ích kỷ, sự tín ngưỡng thế lực hoàng kim, cuộc cạnh tranh dữ dội đến hình thức đã làm hại tâm thuật người đời. Do thế, lúc người ta bần thì người ta còn thanh, và đã nên phú rồi, nhiều khi người ta hoá ra trọc.

23) Người đời không ai đáng yêu, không ai đáng trọng, không ai đáng khinh, vì ai cũng có điều thiện và điều ác, trong lòng người nào cũng có một thần thiện và một thần ác.

24) Loài người không ai ác, không ai tồi, không ai đê tiện, không ai phụ bạc cả. Loài người chỉ là một lũ ngu dốt không biết phân biệt điều hay, điều dở, không biết ăn ở sao cho phải, luôn luôn bất cập, luôn luôn thái quá; loài người chỉ là một lũ nhầm lẫn đáng thương! Do thế mới có câu: than ôi! không ai bản thân vốn ác, vậy mà người ta đã gây ra cho nhau biết bao nhiêu thảm kịch ở đời!

25) 

- Bác chẳng may phải tai nạn, còn trơ trọi bác gái sống một mình, thành ra tôi đem lòng thương. Từ cái thương đến cái yêu không xa, xin bác hiểu cho cái chỗ hèn yếu của lòng người.

- Bác đi Lào, tôi ở nhà tù ra, tôi cũng thương yêu vợ bác y như bác thương yêu vợ tôi lúc tôi ở tù vậy! Xin bác soi xét cho cái chỗ hèn yếu của lòng người ...

26) Con sợ cơn giông tối ngoài bể, thế ra con không sợ giông ... tố ngay trong lòng con bây giờ đó sao?

27) Đã có học thức, nhân phẩm, lại có một lý tưởng mà thờ, con sẽ cố gắng làm những việc hữu ích cho dân chúng trong vòng pháp luật, thì làm gì không trở nên được người hữu ích? Cho nên quay về sống với xã hội như cũ, coi như trong đời con không có sự gì xảy ra cả. Như thế là cha bằng lòng lắm rồi. Nếu con cũng như trăm nghìn kẻ khác, có tim, có óc, mà ích kỷ, mà ham sinh uý tử, mà rồi cứu cánh là một cuộc đời trưởng giả, sống như chó, như lợn, vì kim tiền, vì ái tình, vì vật chất, vì hư danh, thì mới đáng lo cho giống nòi.


Trích dẫn trong "Cây cam ngọt của tôi" (José Mauro de Vasconcelos)

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2025 0 comments

 1) Giờ đây tôi đã thực sự biết đau đớn là gì. Đau đớn không phải là bị đánh đến bất tỉnh. Đau đớn không phải là bị một mảnh thuỷ tinh cứa rách chân phải khâu nhiều mũi ở hiệu thuốc. Đau đớn là thế này đây: toàn bộ trái tim tôi nhức nhối và tôi phải mang nó xuống mồ. Tôi không thể nói cùng ai bí mật của mình. 

2) Bà tôi nói rằng hạnh phúc là một vầng mặt trời chiếu sáng trong trái tim ta. Và rằng mặt trời thắp sáng mọi thứ bằng niềm hạnh phúc. Nếu quả đúng như vậy thì vầng mặt trời trong tim tôi đã khiến tất thảy moi thứ trở nên đẹp đẽ

3) Ông có thể giết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết.

4) Trái tim chúng ta cần phải đủ lớn để có chỗ cho tất cả mọi thứ chúng ta yêu thương, cậu biết đấy

5) Tôi tiếp tục giữ bí mật bởi vì có bí mật để mà giữ cũng thú vị lắm chứ

6) Cảm giác nhục nhã còn đau đớn hơn cả nỗi đau thể xác.

Trích dẫn trong "Mảnh đất lắm người nhiều ma" (Nguyễn Khắc Trường)

0 comments

 1) Phụ nữ thật lạ lùng, vừa cạn cợt như đĩa đèn, lại vừa thăm thẳm như đêm tối! Để cho cánh đàn ông khi thì được toạ hưởng ngồi mát ăn bát vàng, khi thì bị cuốn chìm vào đến không còn biết đầu cuối ở đâu mà ra!

2) Muốn rõ thực hư ra sao thì hãy đứng xa xa mới nhìn thấu đáo những tròn méo lồi lõm, chứ đứng nhập thẳng vào thì không khác gì như ngồi dưới chân đèn, để biến thành cái chân đèn thì đố biết được cây đèn sáng tối thế nào!

3) Tất cả đều được làm ra từ súng! Quyền lực và sức mạnh cũng đều từ nòng súng chui ra! Bây giờ súng không ở trong tay các người! Ta đã giật được súng khỏi tay các người. Rồi ta sẽ tước hết!

4) Nó đánh chắc là kín tiếng lắm! Phàm đã là quan chức thì anh nào cũng đáo để cả! Và nó đã trị nhau thì trị hiểm hơn dân thường nhiều.

5) Ở vùng quê này người con gái mang tên tục của mình ngắn lắm. Ngay từ hôm bước chân về nhà chồng, người ta đã quên mất tên cô rồi. Cô nép vào chồng và mang một phần cái tên của chồng. Rồi mang tên con, rồi mang tên cháu. Cứ thế, lần lần cô hoà tan vào, cô đánh mất mình đi trong chính những người ruột thịt của mình! Đến khi có ai gọi cái tên từ thủa lọt lòng, những người đàn bà còn sững cả ra, cứ như không phải gọi mình! Nhưng khi nghe những người máu mủ ruột rà kêu lên bằng cái tên tục, thì ngay những người đàn bà đù đờ nhất cũng hiểu là đấy không phải tiếng gọi vui! Một cái gì nghiêm trọng lắm đã đến!

6) Đâu phải có ăn có mặc là sướng. Có khi bữa rau bữa cháo vẫn sướng, mà có cơm ăn ba bữa, có quần chũng áo dài lại vẫn là khổ

7) Đảng thì có nhiều việc chỉ được biết trong phạm vi hẹp, còn dân thì bao giờ cũng thích chia vui cho cả làng cả chợ! Nếu thấy ít chưa đủ vui, thì họ suýt ra nhiều cho xôm trò! Bé xé ra to!

8) Hạt thóc, đồng tiền liền khúc ruột; để giữ nó, thì ngay những bà một chữ bẻ đôi không biết cũng nghĩ ra được lắm kê tàng hình!

9) Ờ phải, những người quen sống bằng âm mưu, thì không phải họ chỉ hành động vụng trộm, mà ngay cả lúc cái mưu thành rồi, họ chỉ dám mừng một cách lén lút mà thôi!

10) Khác với Mỵ Châu xưa, cho tới lúc nhận nhát gươm của vua cha, nàng Mỵ Châu hiền vẫn không mảy may nghi kỵ người yêu mình lại là tên phản bội. Còn các cô gái ngày nay họ đã khôn ngoan lắm rồi! Xin đừng thổi vào tai họ những tấm lòng vàng đá của các tiên nữ xưa. Này này các chàng trai thích mơ mộng! Anh muốn làm Trọng Thuỷ để hưởng cả mối tình và niềm tin của người yêu ư? Giàu trí tưởng tượng quá đấy? Không khéo chính họ lại dẫn anh lên đầu đài!

11) Hàng ngày đến đây Thủ có niềm vui thích thú là được nhấm nháp, được ngắm vuốt cái quyền lực của mình nó hiện ra qua những săn đón, cung phụng ở xung quanh, chứ Thủ đâu phải người đam mê ăn nhậu. Mà có khi nhấm nháp quyền lực nó còn râm ran thấm thía hơn cả ăn nhậu!

12) Thằng còng lưng làm ra thóc, mà lại méo mặt vì thóc. Thế là thằng còng buồn bực, chán làm, chán đất. Nông dân mà chán đất thì khác gì người sống bỗng dở chứng chán cơm! Khá gì người lích chán vũ khí, chán binh nghiệp. Người lính chán binh nghiệp thì dễ chiến bạn khi xung trận, còn nông dân chán đất thì quanh năm có thằng giặc đói ngồi chồm chỗm trong nhà!

13) Thái độ, cái điều tưởng đơn giản và nhỏ nhặt, nhưng nhiều anh đã bị mờ đời chỉ vì thái độ!

14) Dù là trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng cũng cấm chỉ hẹn hò thì thụt. Tiền và gái xem ra ít ai chê, nhưng người khôn thì chỉ thích ngầm và dùng ngầm thôi, chứ nếu anh dám nói toẹt ra là thích, thế là anh toi đời!

15) Được đưa tay cúi xuống nâng người khác, bao giờ cũng dễ chịu hơn rất nhiều là phải kiễng chân để xin một ân huệ

16) Rồi những người không ưa ông Hàm, không ưa họ mạc nhà này sẽ được dịp cười cợt khích bác cho bằng thích để hả lòng hả dạ. Kể cả những người không có xích mích gì, những thấy một nhà phong lưu một dòng họ phong lưu bị sa sẩy, thì họ cũng vẫn cứ thích. Nhất là lại được nói những lời an ủi, được san sẻ nỗi âu lo với những người quen đứng ở trên mình, thì sự thích thú càng tăng!

17) Thì ra con người cũng như cái kèo cái cột, dùng lâu quá không mối mọt bên ngoài thì cũng ải nát bên trong!

18) Đêm giấu trong mình những việc làm của đời người mà ban ngày họ không đủ gan làm. Đêm đồng loã!

19) Tha thứ cho vợ là phải. Đấng nam nhi có khi lấy đĩ về làm vợ để dạy, nhưng không được lấy vợ về làm đĩ! Anh chỉ được phép tha riêng vợ anh thôi! Làm thằng đàn ông không được hèn! Chấp vặt là tiểu nhân, nhưng cái gì cũng bỏ qua thì lại là người hèn!

20) Thời kỳ này người ta đua nhau sắm đồ đạc như lây lan một cơn sốt. Đói vẫn bóp bụng sắm. Đói mà được ngồi sa-lông gỗ lát cũng vẫn vênh vang. Khách đến làm sao biết được trong bụng chủ nhà chứa gì. Rau lang, sắn mốc hay cơm tám giò chả đã qua khỏi cửa miệng thì cũng là nhập khẩu vô tang, có giời biết! Con công hơn con quạ cũng là ở bộ lông, chứ vặt trụi đi thì ông quyền cao cũng giống ông nhọ đít! Có quyền lo ô, lo ghế; dân chạy lo gỗ sắm đồ! 

21) Vậy thì lão Quềnh được ưu đãi hay lão phải chết hai lần? Chôn xuống rồi lại moi lên là điều xưa nay người ta cấm kỵ. Nhưng lão Quềnh ơi! Đã được nằm trong bộ áo quan, nghĩa là được chết bình đẳng như những cái chết khác, lão đã phải hy sinh một lần nữa để cứu danh dự cho những người khác đấy! Sứ mệnh của lão thế mà to! Thôi thì đại xá cho cái sự khôn ngoan của người đời, lão Quềnh à!

22) Tao không đi đâu hết. Tao quen sống nghèo khổ rồi. Nghèo khổ còn yên ấm bằng vạn có tiền có của mà bị nhục!

23) Lời nói gió bay, nhưng lại có những lời như đóng dấu in vào não mọi người.

24) Ở người nghiện, rượu là một thứ động cơ, phát động được cả sức lực và trí tuệ

25) Xưa nay người ta chỉ sợ người chết chứ ai sợ người sống? Có đúng không hở? Chỉ sợ ma chứ ai sợ người. Có phải không hở? Thế mà hôm ấy tôi đi nhận ruộng hộ con cháu, thấy hốt quá. Nhìn chả thấy người đâu, toàn ma. Những thân người sống ngồi đấy mà cấm còn nhận ra ai nữa. Càng nhìn càng thấy đúng là những ụ mối, những bao bì dựng ngược, cái cao cái thấp lố nhố nhìn đầy nhà! Những con ma tham, ma ác từ đấy chui ra, con nào cũng lành chanh lành chói, mồm năm miệng mười, chả còn bùa đâu mà yểm cho xuể! Đấy, các người đừng có vội tí toé, ma nó vẫn ngủ gà ngủ gật ngay trong lòng các người!

26) Bây giờ nút Ông Bụt đã bị phạt trụi lấy gỗ làm củi, bị đào bới để tìm đá ong, lấy đất sét nung gạch, thì không ai còn gặp ma quỷ đâu nữa. Thời buổi táo tợn đến ma quỷ giỏi tàng hình cũng hết chỗ trú. Thế thì ma quỷ đi đâu? Hay ma quỷ đã bị người trần cắt hộ khẩu?

27) Cá sấu là giống tham ăn. Đã xấu lại còn tham! Mà phàm giống gì cũng vậy, đã tham ăn thì hay sợ chết!


Trích dẫn trong "Trăm năm cô đơn" (Gabriel Garcia Marquez)

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2025 0 comments

1) Dù đi đến đâu cũng nên nhớ rằng quá khứ đều là giả rối. Hồi ức cũng chỉ là con đường chẳng có lối về, những mùa xuân trước đó đâu thể lần nữa như phút ban đầu, cho dù là tình yêu cuồng nhiệt và kiên trinh nhất đến cuối cùng cũng chỉ là một sự thật chốc lát mà thôi

2) Thần chết luôn bám theo bước chân ông, đánh hơi ống quần ông mà bám giết nhưng vẫn chưa quyết định dáng cho ông đòn cuối cùng

3) Bí mật của một tuổi già bình yên không phải là cái gì khác mà chính là sự gắn bó sâu sắc với cô đơn

4) Người ta không chết khi phải chết mà sẽ chết khi nào có thể chết

5) Mỗi một vật đều có cuộc sống người Jigan quảng cáo với giọng lanh lảnh Vấn đề là ở chỗ biết đánh thức tâm hồn của nó

6) Cuộc sống chưa bao giờ tồn tại mà tách rời khỏi cô đơn, cho dù ta sinh ra lớn lên yêu thương hay thành công thất bại, cho đến cuối cùng, như một cái bóng, cô đơn vẫn luôn hiện hữu trong góc khuất của cuộc đời

7) Hãy nhớ rằng quá khứ là bịt bợm, rằng kí ức con người không có đường trở lại, rằng tất cả mùa xuân cổ kính là không thể khôi phục và tằng ái tình phóng đãng và cuồng say là một sự thật chốc lát mà thôi

8) Thế giới còn gì nực cười hơn khi mà con người được ngồi ở toa khách còn văn chương phải nằm ở toa hàng

9) Và dẫu anh không nói ra là đang khóc vì tình, bà lão đã nhận ra ngay cái tiếng khóc cổ xưa nhất trong lịch sử con người

10) Một phút làm lành còn hơn cả đời chơi thân với nhau con ạ

11) Còn những người khác, những người biết tự trọng hơn, vẫn chời đợi một bức thư trước cảnh tranh tối tranh sáng của lòng thương thiên hạ, chết dần chết mòn vì đói khát, sống dở chết dở vì điên dại, thối rữa tàn lụi đi vì già cỗi giữa cái đống cứt đái thơm tho của sự vinh quang

12) Có lẽ chỉ cần một thứ tình cảm nguyên thuỷ và giản dị như tình yêu là đủ để không chỉ chinh phục nàng mà còn để tránh mọi nguy hiểm, nhưng đó chính là điều duy nhất không ai nghĩ tới

13) Điều đáng ngạc nhiên ở cái bản năng giản đơn của nàng là càng vứt bỏ kiểu cách để tìm kiếm sự thoải mái, càng bỏ qua những qui phạm để tuân theo cái bột phát tự nhiên, thì nàng càng trở nên đẹp ghê gớm và càng làm cho cánh đàn ông thèm muốn tợn

14) Hai người giả vờ không biết điều cả hai cùng biết và điều mỗi người biết rõ rằng người kia đã biết

15) Một khi chúng ta chưa có người thân chết để chôn dưới đất thì chúng ta vẫn cứ là những kẻ không quê hương bản quán

16) Những lời nói dối trở nên quá thành tâm đến nỗi ngay bản thân cũng cảm thấy được an ủi bằng chính những lời mình phỉnh phở

17) Anh cam ghét những người đó chiến đấu với họ rất lâu cuối cùng lại trở nên giống họ

18) Cho dù bạn nghĩ rằng trái tim mình đã cạn kệt cảm xúc không thể cho đi thêm nữa thì cũng sẽ luôn có một khoảnh khắc một điều gì đó có thể chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn bạn

19) Trong cuộc sống điều thực sự quan trọng không phải là bạn trải qua những gì mà là bạn nhớ những gì và cách bạn ghi nhớ chúng

20) Tất cả những gì lấp lánh chúng ta từng có trong đời rốt cuộc cũng phải trả giá bằng lỗi cô đơn

21) Đừng để vận may đi mất vì cuộc đời còn ngắn hơn là người ta tưởng

Trích dẫn trong "Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời" (Haruki Murakami)

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2025 0 comments

 1) Có nhiều cách sống và nhiều cách chết. Nhưng có quan trọng gì đâu. Điều duy nhất còn lại là sa mạc.

2) Chúng ta sống trong một thế giớ có rất nhiều "có thể"

3) Anh chỉ có thể nói với em như thế này thôi: Những cổ phiếu chắc chắn mang lại lãi không tồn tại trên đời này đâu. Nếu có thật, thì chắc chắn là sản phẩm của sự lừa bịp.

4) Thứ nhất, không bao giờ nói về cuộc sống gia đình của con cho một người phụ nữ. Sai lầm chết người đấy. Thứ hai, lúc nào cũng phải về nhà trước hai giờ sáng. Đó là giờ giới hạn, vượt qua đó là con sẽ bị nghi ngờ về tính chung thuỷ. Thứ ba, không bao giờ dùng bạn bè làm cái cớ cho những lần lăng nhăng. Rất dễ bị phát hiện và khi đó thì không thể cứu chữa được gì nữa hết, chưa nói đến chuyện còn bị mất bạn nữa.

5) Tất cả những gì có hình dạng đều có thể biến mất bất kỳ lúc nào, nhưng một số ý nghĩ để lại những dấu vết vĩnh cửu

6) Để thành công, cần phải có may mắn và trí tuệ. Điều đó là bình thường nhưng còn chưa đủ: con cần có vốn. Không có đủ vốn, con sẽ không thể làm gì. Quan trọng hơn nữa, còn có kỹ năng. Dù cho con có tất cả những cái khác, mà không có kỹ năng, thì mọi việc cũng không tiến triển được đâu.

7) Cô không hề đẹp đến mức làm đàn ông trên phố phải quay lại nhìn. Cô thuộc dạng con gái không mấy ai để ý. Tuy thế, ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã cảm thấy bị cô cuốn hút, với một sức mạnh gần như phi lý. Giống như một tiếng sấm câm lặng, một loé chớp vô hình trên phố đột nhiên rơi trúng tôi giữa ban ngày. Không hạn mức và không điều kiện. Không lý do và không giải thích. Không một mảy may "nhưng" hay "nếu" nào.

8) Khi đó tôi còn chưa biết một ngày tôi sẽ làm cô tổn thương không thể cứu chữa nổi. Chỉ thỉnh thoảng tôi biết rằng một con người có thể làm tổn thương một con người khác, duy nhất bởi vì anh ta tồn tại và chính là anh ta.

9) Từ bỏ hy vọng một ngày kia sẽ trở thành một người đặc biệt, tôi trở thành một kẻ bình thường. Tất nhiên, tôi gặp rất nhiều vấn đề, những vấn đề nhìn thấy rõ. Nhưng rốt cuộc, ai có thể cảm thấy thoải mái thật sự vào tuổi 16? Dần dần, tôi tiến lại gần thế giới và thế giới tiến lại gần tôi.

Trích dẫn trong "Đồi gió hú" (Emily Brontë)

0 comments

 1) Sự phản bội và bạo lực là con dao hai lưỡi. Chúng sẽ gây thương tích cho những ai sử dụng chúng.

2) Tình yêu của tôi đối với Linton cũng giống như cây cối trong rừng. Thời gian sẽ làm nó thay đổi như mùa đông sẽ làm cây cối đổi thay. Nhưng tình yêu của tôi đối với Heathcliff thì như những tảng đá vĩnh hằng ẩn sâu trong lòng đất, tuy không dễ gì nhìn thấy được nhưng nó vẫn tồn tại ở đấy.

 
Copyright © 2012 Hoàng Ngọc Thế. All rights reserved. Ghi rõ nguồn Hoàng Ngọc Thế khi phát hành lại thông tin trên trang này.