Trích dẫn trong "Người tình sputnik" (Haruki Murakami)

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

 1) Khi có chuyện buồn thầy chẳng tìm đến ai cả. Thầy chỉ tự mình suy nghĩ, tự mình quyết định, tự mình hành động. Không phải thầy không cảm thấy lẻ loi. Thầy nghĩ cuộc đời là vậy. Xét cho cùng, làm người là tự mình chống chọi với cuộc đời này

2) Mỗi người chúng ta được số phận ban cho một điều đặc biệt mà chúng ta chỉ có được vào một thời điểm đặc biệt trong đời. Giống như một ngọn lửa nhỏ. Những người may mắn, thận trọng thì biểt cách giữ gìn nó, khơi nó thành đống lửa to và lấy nó làm bó đuốc soi đường cho mình. Nhưng một khi để ngọn lửa tắt thì sẽ không bao giờ có lại được nữa

3) Nguyên tắc thực hiện các lựa chọn có thể khác đã bị bỏ qua. Hay có thể chính sự lựa chọn thực hiện nguyên tắc đó đã bị bỏ qua.

4) Điều thực sự quan trọng ở đây, không phải là những điều lớn lao người khác nghĩ đến, mà là những vấn đề nhỏ nhặt của anh, chính anh

5) Chúng ta phải tìm được một cái neo an toàn. Nếu không chắc chắn chúng ta sẽ đi theo một quá trình dẫn tới va chạm đáng sợ

6) Điều tôi muốn nói ở đây là mọi người cần có một chiến lược khôn ngoan nếu họ muốn cái họ biết và cái họ không biết chung sống hoà bình với nhau

7) Bên trong chúng ta, cái ta biết và cái ta không biết cùng chung nhau một chỗ ở

8) Ai có thể thực sự phân biệt được biển cả và cái phản chiếu trong nó? Hay nói lên sự khác biệt giữa cơn mưa và sự cô đơn?

9) Trong thế giới chúng ta sống, cái ta biết và cái ta không biết giống như cặp song sinh dính liền, không thể chia tách, tồn tại ở trạng thái lẫn lộn.

10) Sự hiểu biết chẳng là gì ngoài tổng số những sự hiểu nhầm của chúng ta

11) Trong mọi chuyện chúng ta nghĩ là đã hiểu toàn bộ vẫn luôn ẩn giấu chừng ấy những điều chúng ta chưa hiểu

12) Làm sao bạn có thể giải thích một chuyện không thể giải thích được chứ?

13) Báo chí bao giờ cũng vậy cả. Chúng không bao giờ nói cho người ta biết cái họ thực sự muốn biết.

14) Dù thân thiết đến thế nào thì cũng chẳng dễ dàng gì khi ở bên cạnh một người khác hết ngày này sang ngày khác

15) Chê bai khuyết điểm của người lạ là việc dễ thực hiện và khá dễ chịu

16) Tớ nghĩ hầu hết mọi người đều sống trong một quyển tiểu thuyết. Tớ cũng không phải ngoại lệ. Giống như bộ truyền lực xe hơi ấy. Giữa cậu và thực tế cuộc sống nghiệt ngã cũng có một bộ truyền lực như vậy. Cậu nhận lực thô từ bên ngoài và dùng hộp số để điều chỉnh nó sao cho mọi thứ được đồng bộ. Đấy là cách cậu giữ cho cơ thể yếu ớt của mình không bị ảnh hưởng

17) Nếu một điều gì đó chỉ dùng một cuốn sách cũng có thể giải thích được thì điều đó không đáng để giải thích

18) Bất kỳ lời giải thích hay lập luận logic nào lý giải mọi chuyện một cách dễ dàng như thế đều gài bẫy bên trong

19) Có những lúc cậu đúng là điều ngọt ngào nhất. Như sự hoà trộn của Giáng sinh, kỳ nghỉ hè và chú cún mới ra đời vậy

20) Chừng nào nó còn là chuyện của người khác thì cậu thấy thật dễ đánh giá.

21) Việc gì cũng vậy thôi, em phải học bằng kinh nghiệm của mình, phải tự trả học phí cho mình. Sách vở không giúp được gì cho em đâu

22) Một nhà văn có thể có loại kinh nghiệm nào nếu cô ta không cảm thấy đam mê chứ? Như một bếp trưởng không thèm ăn

23) Tốt hay tồi, nhanh nhẹn hay vụng về - những cái đó chẳng có gì quan trọng hết. Cái chính là phải chú ý. Phải điềm tĩnh, cảnh giác với mọi thứ xung quanh

24) Viết tiểu thuyết cũng giống vậy. Cậu phải gom xương về xây cổng, nhưng cho dù cái cổng có đẹp đến mấy thì chỉ riêng nó cũng không làm nên một cuốn tiểu thuyết sống động, có hồn. Một câu chuyện không phải một cái gì đó thuộc về thế giới  này. Câu chuyện thực sự đòi hỏi phải có một kiểu rửa tội thần bí nối thế giới này với thế giới bên kia.

25) Xét cho cùng Trái Đất không hoàn thành quãng đường nặng nề vất vả vòng quanh mặt trời của nó chỉ đề con người có thể có được những khoảng thời gian tốt đẹp và chút vui thú.


Trích dẫn trong "Tử thần sống mãi" (Lưu Từ Hân)

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2024

 1) Văn minh giống như một dòng chảy cuồn cuộn suốt năm nghìn năm, tiến bộ không ngừng thúc đẩy tiến bộ nhanh hơn, vô số kỳ tích làm nảy sinh ra những kỳ tích vĩ đại hơn, loài người cơ hồ sở hữu sức mạnh của thần linh - nhưng rốt cuộc lại nhận ra, sức mạnh thực sự lại nằm trong tay thời gian, để lại dấu chân hóa ra còn khó hơn cả sáng tạo thế giới, ở thời điểm tận cùng của văn minh này, họ cũng chỉ có thể làm những gì mà tổ tiên đã làm từ thời kỳ viễn cổ. Khắc chữ lên đá

2) Chỉ chốc nữa thôi, chúng ta, đám người dưới kia và Trái đất sẽ cùng biến thành những mảnh vụn, trong số ấy, chị có thể phân biệt mảnh vụn nào cao thượng, mảnh vụn nào bỉ ổi hay không?

3) Trở ngại đối với sinh tồn không phải là nhược tiểu và vô tri mà là ngạo mạn

4) Sống một nửa thực ra cũng chẳng có gì lắm, theo như cô quan sát, một phần không nhỏ những người xung quanh đều đang sống một nửa như thế, chỉ cần giỏi quên và thích ứng, sống một nửa cũng có thể sống rất bình thản, thậm chí là rất hạnh phúc.

5) Có lẽ cuộc đời và thế giới thì xấu xa thật, nhưng ở tận cùng của thước đo vi mô và vĩ mô lại là sự hài hào hoàn mỹ, thế giới thường nhật chỉ là bọt bong bóng nổi trên đại dương hoàn mỹ này mà thôi. Giờ nhìn lại, thế giới thường nhật ngược lại trở thành vỏ ngoài đẹp đẽ, hiện thực vi mô mà nó bao trùm, cũng như hiện thực vĩ mô bao trùm lên nó rất có thể còn hỗn loạn và xấu xí hơn bội phần.

Trích dẫn trong "Khu rừng đen tối" (Lưu Từ Hân)

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2024

 1)  Quá khứ giống như một nắm cát trên lòng bàn tay, bản thân mình tưởng đã nắm rất chặt, kỳ thực cát đã chảy hết khỏi kẽ tay từ đời nào mất rồi. Ký ức là một dòng sông đã khô cạn từ lâu, chỉ còn lại vài hòn đá cuội nằm rải rác giữa lòng sông đã hết sức sống. Cuộc đời cũng như con gấu chó bẻ ngô vậy, bẻ bắp này thì vứt bắp kia đi, trong khi nhận lại được thì đồng thời cũng đang mất đi, cuối cùng chẳng còn lại bao nhiêu

2) Cái đẹp và cái thiện luôn đi đôi với nhau trong liên tưởng của mọi người, vì vậy, nếu như trong vũ trụ này thực sự có một đường ranh phân đôi thiện và ác, cái đẹp nhất định sẽ ở bên phía thiện

3) Một thứ gì đó, nếu khác quá xa khái niệm trong đầu chúng ta, đấy là điềm chẳng lành

4) Dành năm tháng cho văn minh, chứ đừng phó mặc văn minh cho năm tháng

5) Thứ duy nhất không gì có thể ngăn trở được là thời gian, nó như một lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ cắt lìa mọi thứ, từ cứng rắn cho đến mềm mại, vĩnh viễn tiến về phía trước, không gì có thể khiến nó dao động hay chệch hướng, nhưng nó lại có thể thay đổi tất cả mọi thứ

6) Nếu những khả năng khác đều bị loại trừ, khả năng còn lại cho dù ly kỳ cổ quái đến mấy cũng là sự thật

7) Tôi tin có Chúa, không phải vì có chứng cứ gì đâu, mà là tin tưởng như vậy cũng chẳng rủi ro gì: nếu có Chúa thật, vậy thì chúng ta tin đúng rồi; mà nếu như không có, chúng ta chẳng mất gì cả

8) Chớ nen coi thường điều đơn giản, đơn giản đồng nghĩa với bền vững, toán học như cả tòa nhà chọc trời chính là được xây dựng từ nền móng những tiên đề đơn giản đến độ không thể nào đơn giản hơn, song về mặt logic lại vững chắc như bàn thạch

9) Nói cho cùng, chúng ta đều chấp hành mệnh lệnh mà thôi, điều đầu tiên chúng ta cần hiểu là, có một số việc không đến lượt những người như chúng ta suy xét, chỉ cần làm hết trách nhiệm của mình là được rồi. Không làm được điều này, cuộc sống của ông sợ là sẽ khó khăn lắm đấy

10) Chẳng có gì đúng hay không đúng ở đây cả, nếu mỗi người đều phải làm rõ ra tại sao vì sao rồi mới chấp hành mệnh lệnh thì cái thế giới này loạn từ lâu rồi

11) Mỗi ngày các ông đều tiến hành thử nghiệm hạt nhân, đối với các ông, chuyện này dễ dàng như chơi trò chơi điện tử vậy, nhưng chúng tôi thì không được, chúng tôi không có siêu máy tính, chỉ có thể thử thật, ... Cùng làm một chuyện, bao giờ cũng chỉ có người nghèo là bị ghét

12) Một quân nhân chỉ muốn tham gia vào cuộc chiến có hy vọng thắng lợi thì không phải là quân nhân đủ tư cách

13) Một khi biết mình đang ở đâu, thế giới liền trở lên nhỏ như một tấm bản đồ; không biết mình ở đâu, cảm giác thế giới này thật rộng lớn

14) Không cần biết quân hàm của ông ta là gì, cũng không bao giờ gọi ông ta là ngài, đối với bọn kẻ cướp, cứ gọi thẳng tên là được rồi.

15) Sức tưởng tượng thì chẳng bao giờ là quá cả, đặc biệt là tưởng tượng về tình yêu

16) Đối tượng yêu của hầu hết mọi người chỉ tồn tại trong tưởng tượng của chính họ thôi. Người mà họ yêu không phải là cô ấy (anh ấy) trong hiện thực, mà chỉ là một cô ấy (anh ấy) nào đó trong tâm tưởng. cô ấy (anh ấy) trong hiện thực chỉ là một phiên bản mô phỏng của người tình trong mộng, sớm muộn họ cũng sẽ phát hiện ra người tình trong mộng ấy và phiên bản mô phỏng kia có sự khác biệt, nếu thích ứng được với sự khác biệt này, họ sẽ đến được với nhau, trường hợp không thể thích ứng thì sẽ chia tay, đơn giản vậy đó

17) -Em thích ráng chiều hơn

- Tại sao?

- Khi ráng chiều biến mất có thể ngắm sao, sau khi bình minh tan biến, chỉ còn lại ...

- Chỉ còn lại hiện thực trần trụi dưới ánh mặt trời

18) Con vẫn kém lắm, nói vậy là vì bố vẫn có thể dễ dàng hiểu được con. Bố hiểu được, chứng tỏ tư tưởng của con vẫn đơn giản, chưa đủ sâu sắc, đến khi nào bố không nhìn thấu được con, không hiểu nổi con, mà con lại dễ dàng hiểu được bố, con mới gọi là thực sự trưởng thành

19) Không có nỗi sợ độ cao thì không thể thấm thía được vẻ đẹp từ trên cao nhìn xuống

20) Không ngừng quên đi chính là một phần trong cuộc sống, những thứ cần nhớ suốt đời không nhiều, tất cả đều đã được gen ghi khắc lên khu vực lưu trử được gọi là bản năng kia rồi

21) Cuộc sống cần phẳng lặng trơn tru, song cũng cần có phương hướng, không thể nào cứ mãi trở về khởi điểm

22) Thiên văn giống như một tấm sắt vậy, muốn khoan một lỗ ở chỗ nào cũng khó khăn; trong khi xã hội học thì như tấm ván gỗ, dẫu sao cũng tìm được những chỗ mỏng hơn một chút mà đâm vào, nói chung là dễ sống tạm bợ qua ngày hơn

23) Bản thân sự sống đã rất kỳ diệu, ngay cả đạo lý này mà cũng không hiểu nối thì sao có thể tìm tòi những thứ sâu sắc hơn nữa chứ

24) Nhiễu động có thể hiện ra ở bất cứ đâu, ở mỗi nhánh cỏ trên mặt đất và mỗi giọt sương trên lá cỏ, mỗi áng mây trên bầu trời và mỗi ngôi sao phía sau áng mây ấy ... Mọi nhiễu động đều không có mục đích, song khi một lượng lớn những nhiễu động vô mục đích tập trung lại, mục đích liền xuất hiện


Trích dẫn trong "Tam Thể" (Lưu Từ Hân)

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2024 0 comments

1) Gọi chúng ta là sâu bọ, dường như chúng đã quên mất sự thật rằng: sâu bọ chưa bao giờ thực sự bị đánh bại.

2) Báo tuyên truyền thì dán dưới mặt đất được rồi, đừng phát lên trời

3) Người chết rồi còn có người khác, nhưng tư tưởng mà nhiễu loạn thì khoa học coi như tiêu đời

4) Muốn con người tự giác sống thực sự đạo đức là điều không thể, cũng giống như họ chẳng thể nào tự nắm tóc để nhấc mình lên khỏi mặt đất vậy

5) Có lẽ quan hệ giữa con người và sự xấu xa, cũng chính là quan hệ giữa đại dương và những tảng băng trôi nổi trên đó vậy, cả hai đều là những khối nước khổng lồ do cùng một loại vật chất tạo nên, núi băng sở dĩ có thể nhận ra một cách dễ dàng chẳng qua vì hình thái của chúng khác biệt mà thôi, thực chất chúng cũng chỉ là một phần cực nhỏ của cả khối nước khổng lồ ấy ...

6) Ở nơi rừng rậm và thảo nguyên mênh mang lạnh giá này, thiêu đốt chẳng có ý nghĩa gì cả, một bầu máu nóng phun trào ra còn bị đông lạnh nhanh hơn một đống phân bò, mà còn chẳng có giá trị sử dụng bằng phân bò nữa

7) Ở Trung Quốc, bất cứ tư tưởng độc đáo bay bổng nào cũng sẽ rơi bịch xuống đất thôi, lực hấp dẫn của hiện thực thật quá nặng nề

8) Phụ nữ lẽ ra phải giống như nước, nơi nào cũng có thể chảy qua được


Chapter 4

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2024 0 comments

Lớp 12A7 của Tú và Hạ gồm toàn học sinh ở xã Giang Hòa. Năm ấy thi vào 10, xã Giang Hòa đỗ vào trường cấp ba Trung Hòa nhiều hơn mọi năm. Nhà trường dành riêng một lớp để xếp con em của xã học chung. Tuy cùng xã nhưng hồi cấp hai, Tú và Hạ không học cùng lớp, họ chỉ biết nhau nhưng chưa nói chuyện với nhau bao giờ. Trường Trung Hòa cách trung tâm xã Giang Hòa chừng 15km, đường đi thuận lợi nên con em trong xã Giang Hòa và các xã lân cận đều đến trường bằng xe đạp. Tú thường xuyên đi học trễ vì phải hộ bố mẹ việc đồng áng. Còn Hạ thì luôn nhẩn nha đi cùng lũ bạn thân từ sớm để có dịp tạt vào quán chè gần trường trước khi vào lớp. Học cùng lớp nhưng Tú và Hạ lại như sao hôm vào sao mai trên con đường đến trường.

Thế tình yêu của Tú với Hạ bắt đầu từ khi nào? Đó là một câu hỏi khó. Chẳng ai biết được từ khi nào mình bắt đầu yêu một người. Cũng như khoảnh khắc một bông hoa nở vậy. Mới hôm qua, nó còn là một chiếc nụ e ấp, sáng sớm nay, đã nở thành hoa từ bao giờ. Chẳng ai kịp chứng kiến giây phút từng cánh hoa mở ra. Đến lúc ngửi thấy mùi hương hấp dẫn, nhìn thấy màu sắc tươi tắn của bông hoa, người ta mới biết đến sự có mặt của nó.
 
Tác giả cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi trên kia. Có lẽ thay vì đi kể chuyện từng cánh hoa mở ra, ta hãy kể lại câu chuyện từ nụ hoa. Cái nụ hoa đó bắt đầu chúm chím từ tháng Ba năm hai đứa học lớp 11. Đó là những ngày chuẩn bị cho Hội trại. Vì cùng ở một xã nên lớp 11A7 có lợi thế hơn các lớp khác khi làm trại. Trong khi các lớp khác phải hẹn nhau đến trường làm trại thì họ tập trung những người khéo tay nhất tại một địa điểm ở Giang Hòa để hoàn thành cổng trại, cọc, dây, ... rồi mới mang đến trường tập kết đúng ngày 26/3. Nơi mà họ chọn để làm cần có một cái sân thật rộng, sáng đèn cả tối để có thể làm muộn, bố mẹ không quá khó tính để đỡ gây khó xử cho "khổ chủ". Nhà Hạ đạt đủ các yếu tố đó.

Những buổi làm trại ấy bắt đầu từ 3 giờ chiều và kết thúc lúc 10 giờ tối, và kéo dài gần một tuần. Những người khéo tay nhất của 11A7 có mặt không thiếu một ai, Hải "họa sĩ", Công "nhà thơ", Trần Anh lớp trưởng, Quỳnh bí thư, Hoàng, Trí, Hòa, Huế, ... mỗi người mỗi việc, vừa làm vừa hát, vừa trêu chọc nhau í ới. Hạ chạy ra chạy vào, khi thì lấy con dao, khi thì lấy cái ghế, vừa ngồi pha nước lại chạy đi gọt dưa. Ai đó bảo rằng một tiểu thư cành vàng lá ngọc thì ít tháo vát, đảm đang chắc cũng gượng miệng khi nói về Hạ.

Tú cũng có tên trong nhóm làm trại, anh được phân công chuẩn bị tre nứa, cột, cọc. Buổi đầu làm trại, mang đủ vật liệu mà các bạn cần đến nhà Hạ xong là Tú lại ra đồng ngay. Công việc bản thân quá bận không cho phép anh có mặt ở những buổi sáng tạo vui vẻ đó. Chỉ khi nào trên lớp, lớp trưởng báo thiếu đoạn tre nào, chiều hôm ấy Tú mới xuất hiện ở sân nhà Hạ với đúng đoạn tre yêu cầu. Đặt đoạn tre xuống, chào các bạn rồi lại đi ngay.
- Thằng này vip nhỉ, không ở lại chém gió tí với bọn mình. Huế vừa cắt hoa giấy vừa nói.
- Nó bận thật đấy, nó phải ra đồng hộ mẹ. 
Công (ở gần nhà Tú) giải thích. Thế rồi câu chuyện về Tú nhanh chóng mờ nhạt sau những câu tán gẫu của anh nhà thơ nửa mùa này.

Buổi cuối, sau khi tất cả đã xong xuôi, các bạn trẻ của chúng ta cùng ngắm lại chiếc cổng trại đã được dựng đứng dựa vào tường nhà. Họ tự khen nhau vẽ đẹp, tô màu đẹp, cắt chữ khéo, ... Quỳnh bí thư phân công:
- Ngày mai, Trí và Tú sẽ cùng nhau đưa cổng trại và toàn bộ cọc, bạt đến trường.
Trí là người duy nhất trong lớp có xe máy. Chiếc xe BA rõ ràng là sẽ thuận tiện hơn xe đạp cho việc kéo theo một chiếc xe cải tiến. Hoàng nhật ra thiếu sót:
- Xe cải tiến đâu? Nhà Hạ làm gì có xe cải tiến.
Trần Anh nhắc:
- Tao bảo thằng Tú tí nữa mang đến rồi, nhà nó có.
 
Đã gần 10h mà vẫn chưa thấy Tú đến nên cả bọn dọn dẹp đồ đạc, quét sân để ra về. Dù là dễ tính và mang nhiều tư tưởng tiến bộ, nhưng bố mẹ Hạ cũng rất đúng giờ, lúc nào họ cũng nhắc đám bạn của con nghỉ sớm để mai đi học. Để lũ trẻ tự do ngoài sân, song mọi hành động của chúng không thoát khỏi sự quan tâm của họ.

Nhóm bạn về chừng 15 phút thì Tú mới đến. Vừa ở đồng về, Tú chỉ kịp rửa cái xe để mang đến đây tập kết. Mồ hôi ướt đầm cả áo, chảy thành dòng từ tóc xuống và nhỏ từng giọt ở cằm anh. Hạ mở cổng, đập vào mắt cô là khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi với đôi mắt lo lắng và cái cười hiền khô:
- Tớ đến trễ, xin lỗi Hạ.
Cổng nhà Hạ đối diện với ánh trăng. Hạ mặc một chiếc áo phông màu trắng, mở cổng và cười:
- Không sao, Tú cho xe vào sân đi.
Cái cười của Hạ hòa cùng với ánh trăng, với ngọn gió thoang thoảng đầu hè lướt qua Tú làm những giọt mồ hôi bớt đi khó chịu.

Tú đẩy chiếc xe vào góc sân là ngoái cổ nhìn bóng Hạ cũng hòa vào ánh trăng, anh dụi mắt như gạt giọt mồ hôi vừa lăn từ trán xuống.
- Con mời bạn vào uống nước đã chứ.
Tiếng nhắc khéo đã quá giờ rồi của mẹ Hạ vang lên làm Tú giật mình. Tú hướng lên nhà:
- Thưa cô, con về luôn thôi ạ.
Hạ đóng cổng sau khi bóng Tú khuất ngoài ngõ. Chỉ có ánh trăng biết đó là lần đầu họ thấy người kia rất lạ. Cái lạ của bông hoa vừa nở đã nói trên kia.

Trích dẫn trong "Sông Đông êm đềm" (M. A. Sholokhov)

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2024 0 comments

 1) Người thông minh cũng như những kẻ ngu xuẩn, họ mọc lên có cần phải gieo hạt đâu

2) Ai mà chẳng muốn dạo chơi vườn hoa, nhưng mẹ khỉ, trước khi trồng hoa trồng cây thì phải dọn cho sạch những cái gì bẩn thỉu mới được! Phải bón phân mới được! Phải chịu bẩn thỉu mới được!

3) Anh sẽ không lẩn tránh được vấn đề ấy đâu. Cuộc sống sẽ bắt anh phải tìm hiểu cho ra, và không những chỉ bắt buộc mà còn cưỡng bức anh, xô anh sang một phía nào đó.

4) Đợi sao được mãi, vì cuộc đời con người vốn ngắn ngủi, số phận có dành phần cho mỗi người chúng ta được dẫm trên đường nhiều cỏ lắm đâu ...

5) Đồng chí đừng nghĩ rằng anh em chúng tôi, những con người không có chữ nghĩa, không hiểu cách cư xử thế nào cho phải. Lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng thì con bò con ngựa cũng hiểu, nói chi con người.

6) Đời sống bắt con người phải theo những quy luật không có ai viết thành văn.

7) Cuộc sống tràn ra ngoài dòng chảy của nó, phân thành muôn ngàn nhánh nhỏ. Khó mà đoán trước được diên biến giảo quyệt, tinh quái của nó sẽ hướng theo nhánh nào. Ở chỗ hôm nay dòng đời cạn đi như con sông ở khúc nông, cạn đến trông thấy cả những vật lắng trầm bẩn thỉu, tởm lợm của nó, thì ngày mai nước sẽ chảy mênh mông, tràn trề ...

8) Những lời bông đùa viết riêng cho nhau xem chỉ tốt khi không có người thứ ba đọc

9) Nhưng sự thật chỉ là thế này: những con người chưa học được thuần thục cách giết hại đồng loại đã bị đẩy lên vũ đài của Thần chết. Trong một tâm trạng kinh hoàng của thú vật, họ chạm trán nhau, quật ngã nhau, mù quáng đâm chém nhau, làm cho bản thân mình cùng những con ngựa trở nên đui què mẻ sứt, rồi hốt hoảng bỏ chạy trước những phát súng, những xác chết với cả một tâm hồn bị què cụt.

Người ta gọi đó là chiến công

10) Các con hãy nhớ lấy điều này: nếu muốn giữ lấy tính mạng của mình, nếu muốn ra khỏi cuộc chiến tranh đầy chết chóc được nguyên vẹn thì phải giữ cho đúng chân lý của con người

11) Natalia cứ như một người xa lạ thế nào ấy ... Natalia chẳng khác gì vầng trăng kia: không làm tôi lạnh, cũng chẳng sưởi ấm cho tôi

12) Khi tình yêu đến muộn màng với người đàn bà thì nó không nở ra thành một đóa uất kim hương ngoài đồng nội, mà trở thành một thứ hoa dại mọc ở lề đường, có mùi hương ngây ngất, ma quái.


 
Copyright © 2012 Hoàng Ngọc Thế. All rights reserved. Ghi rõ nguồn Hoàng Ngọc Thế khi phát hành lại thông tin trên trang này.