Tác giả Dương Văn Bàu (1984 - ) |
Không một tiếng ve trong vòm cây xanh lá
Không bằng lăng, không phượng cũng không hoa
Tháng năm về như một lời hẹn ước
Để hối hả nhịp bước một mùa thi.
Dẫu biết rằng học trò rồi cũng sẽ ra đi
Để lại sau lưng khoảng sân trường đầy nắng
Để lại trong lòng những khoảng lặng
Của bao kỉ niệm đong đầy theo tháng năm.
Có phải tháng năm không thương những người thầy
Để mỗi khi về không bao giờ báo trước
Học trò ra đi giữa dòng đời xuôi ngược
Mặc cho tháng năm về trong bao nỗi suy tư
Không gian đầy ắp hạt mưa
Của những trưa hè nắng nồng oi ả
Phía sau những vòm cây xum xuê lá
Mắt học trò xanh biếc đến lao xao
Chú ve sầu lột xác đi về đâu
Để lại sau lưng các nắng hè vội vã
Học trò ra đi mỗi đứa một ngả
Có trò nào nhớ trường, nhớ lớp, nhớ thầy không?
Có nhớ rằng suốt xuân, hạ, thu, đông
Viên phấn trắng vẫn lăn đều năm tháng
Bụi phấn vương đầy trên bục giảng
Bụi vương làm tóc thầy bạc trắng
Chỉ sợ rằng mình vẫn còn vẹn nguyên
Tháng năm về trong vất vả triền miên
Cha mẹ cấy cày đồng trưa cháy nắng
Để lại sau lưng những khoảng lặng
Để con chữ tròn trong nắng tháng năm
Khi tháng năm về trong thoáng xa xăm
Thầy nghĩ về lũ học trò còn thơ bé
Cái lũ học trò hồn nhiên đến thế
Sao tháng năm về!
Tháng 5 năm 2012
Ngoc sinh: hay qua ! cam xuc qua ! nghia qua !